Một cái răng nanh dài hơn trượng trực tiếp xuyên qua thân thể Phùng Hải, Phùng Hải nhìn răng nanh trước ngực, quả thực là không thể tin được vào hai mắt của mình.
- A.
Phùng Hải hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay toàn lực chém về phía sau.
Rắc.
Không thể không nói Phùng Hải quá cường đại, một kiếm không ngờ chặt đứt răng nanh của Nham Địa Tà Chu, đồng thời cả người bay về phía trước.
Nhưng hắn không ngờ, con Nham Địa Tà Chu đó bị chặt đứt một cái răng, bỗng nhiên há to miệng, một cái lưới cực lớn bao phủ về phía Phùng Hải.
Lưới đó không ngờ to tới mấy chục trượng, ngay cả Long Trần cũng bị phủ vào, Long Trần hoảng sợ, vội vàng chạy nhanh về phía sau.
May mà hắn ở bên rìa tấm lưới, khi lưới phủ xuống, người vừa chạy ra khỏi phạm vi bao phủ.
- A.
Phùng Hải phát ra một tiếng hét thê lương, hắn bị tấm lưới đó vây lấy, giống như một con cá lớn mắc lưới, căn bản không thể giãy ra được.
Nham Địa Tà Chu bắt đầu thu lưới, trong nháy mắt, đùi Phùng Hải đã bị kéo vào trong miệng Nham Địa Tà Chu, đau đớn và sợ hãi khiến hắn phát ra tiếng hét thảm thê lương.
Ngay cả Long Trần luôn tự coi là gan không nhỏ, nhìn thấy cảnh người bị ăn sống cũng không khỏi có chút sởn gai ốc.
- Chết đi cho ta, con súc sinh ngươi.
Phùng Hải điên cuồng gầm lên, từ eo trở xuống toàn bộ đã chui vào trong miệng Nham Địa Tà Chu, cuối cùng dùng hết lực lượng toàn thân, vung trường kiếm chém xuống đầu Nham Địa Tà Chu.
- Phá Nham Kích.
Phập.
Kiếm khí khủng bố trực tiếp cắt mở đầu Nham Địa Tà Chu, không ngờ một kích đã trảm sát một con ma thú cấp ba.
Có điều Phùng Hải càng thảm hơn, nửa người đã biến mất, ngực thì bị răng nọc của Nham Địa Tà Chu đâm thủng, lúc này đã ở vào trạng thái hấp hối.
Long Trần thở dài, đi đến bên cạnh Phùng Hải, nói:
- Ngươi nói xem, sao ngươi lại phải khổ như vậy? Tự dưng lại từ xa xôi chạy đến đuổi giết ta, rốt cuộc là lợi ích mà còn quan trọng hơn cả sinh mệnh?
Phùng Hải cảm nhận được sinh mệnh lực trong cơ thể đang nhanh chóng trôi đi, biết mình chắc chắn sẽ phải chết, trên mặt hiện lên một nụ cười thảm.
- Đúng, sao lại phải khổ vậy chứ? Long Trần, ngươi thắng rồi.
Long Trần lắc đầu nói:
- Không phải ta thắng, mà là tự ngươi bại bởi lòng tham của ngươi.
Phùng Hải ho khan mấy tiếng, trên mặt đã là một mảng đen xì, kịch độc đã lan khắp toàn thân.
- Ta sắp chết rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết, là Tôn trưởng lão sai ta tới giết ngươi, hắn bảo ta mang theo không gian giới chỉ của ngươi, giam cầm linh hồn của ngươi vào trong Tỏa Hồn Châu, ngươi muốn báo thù thì tìm hắn đi.
Đang nói, Phùng Hải lại lập tức tắt thở.
Cường giả cấp sư huynh của biệt viện, tu vi đạt tới Dịch Cân cảnh trung kỳ, cứ như vậy chết thảm ở đây, thực sự khiến người ta thổn thức không thôi.
Tháo giới chỉ của Phùng Hải, lấy ra một hạt châu to bằng nắm đấm ở trong đó, trên mặt Long Trần hiện lên một tia âm trầm.
Đúng vậy, đây là Tỏa Hồn Châu, đây là một loại công cụ vô cùng tà ác, có thể câu hồn phách của người khác.
Khóa linh hồn của người ta ở trong hạt châu, có thể dùng các loại phương thức để tra tấn linh hồn, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Lão vương bát, tâm độc lắm. Không ngờ muốn nhốt linh hồn của lão tử, nhất định là ngấp nghé Cửu Tinh Bá Thể Quyết của lão tử rồi.
Long Trần không khỏi nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên giống như mình nghĩ, bất kể là nơi nào cũng có ác nhân tồn tại.
- Phùng Hải, tuy ta biết ngươi nói những cái này là để ta đi tìm Tôn trưởng lão báo thù.
Bất kể là ta chết hay là Tôn trưởng lão chết, ngươi đều xem như báo được thù, không ngờ lúc ngươi sắp chết lại biến thành thông minh.
Có điều ngươi thành công rồi, không bao lâu nữa, ta sẽ đưa hắn xuống địa ngục cùng ngươi, hy vọng ngươi đến bên kia, tranh thủ thời gian mà tu luyện, đừng để lúc ta đưa hắn xuống lại vẫn bị lão quỷ bắt nạt, ta cũng hy vọng ngươi có thể bắt nạt lại lão quỷ đó.
Vươn tay ra thu hồi trường kiếm trong tay Phùng Hải, tuy trọng lượng của thanh kiếm này bình thường, nhưng chất liệu rất tốt, có thể một kiếm chặt đứt răng nọc cứng rắn của Nham Địa Tà Chu, có thể thấy được nó sắc bén cỡ nào.
Hiện tại hỏa nhận vẫn chưa đủ cường đại, dùng để thôi phát Khai Thiên thì vẫn không bằng dùng binh khí thực thể, có thanh trường kiếm này, sẽ khiến uy lực của Khai Thiên trở nên cường hãn hơn.
Đương nhiên Long Trần là một người rất cần kiệm tiết kiệm, cũng thu cả tinh huyết của Nham Địa Tà Chu, có điều tinh huyết của Nham Địa Tà Chu thật sự quá ít.
Sau khi thu thập xong, nhìn nhìn thi thể của Phùng Hải, do dự một lúc, vẫn đào hố chôn hắn.
Bất kể có nói như thế nào cũng là đồng môn một hồi, người chết hận hết, tất cả đều qua rồi, không muốn để hắn phải phơi thây nơi hoang dã.
Sau khi làm xong, Long Trần phân biệt phương hướng một chút, rụt rè quay về nơi đóng quân của mình.
Ba ngày sau thân thể của Long Trần đã hoàn toàn khôi phục, lại bắt đầu điên cuồng săn thú, tuy Phùng Hải đã chết, nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Nhưng Long Trần đã nhìn thấy chênh lệch giữa mình và cường giả cấp sư huynh là bao lớn, mình quả thực là không chịu nổi một kích.
Trước kia khi kịch chiến với Ngô Khởi, hắn biết, chiến lực của Ngô Khởi cực kỳ khủng bố, nhưng vẫn không ngờ lại khủng bố đến mức như vậy.
Ngô Khởi thân là một tiểu đội trưởng của Chấp Pháp Đội, tu vi nhất định là người nổi bật trong Dịch Cân cảnh.