- Dịch Cân cảnh trung kỳ, quá mạnh.
Lần đầu tiên Long Trần cảm thấy một loại cảm giác bất lực, bởi vì hắn nhìn thấy, Phùng Hải chỉ bị đánh bay chứ không bị thương, trực tiếp chạy tới cách trước người Long Trần mười trượng, trường kiếm chỉ vào Long Trần, lớn tiếng quát:
- Giải độc cho ta, ta tạm tha cho tính mạng của ngươi.
Trong ánh mắt Long Trần hiện lên vẻ trào phúng, chuyện đã phát triển đến nước này mà còn nói những lời ngu ngốc như vậy, có người tin chắc?
Vừa muốn trào phúng vài câu, Long Trần bỗng nhiên phát hiện, sau lưng Phùng Hải có một khối "Nham thạch" cực lớn, không ngờ đang chậm rãi di động.
Trong lòng Long Trần mừng như điên, lần này được cứu rồi, có điều trên mặt lại hiện ra thần sắc cẩn thận:
- Trừ phi ngươi thề, nếu không ta sẽ không giải độc cho ngươi, ngươi cũng đừng giở trò, đan dược trong không gian giới chỉ của ta chất cao tới mấy trăm trượng, không đợi ngươi tìm được giải dược thực sự thì đã độc phát thân vong rồi.
- Được, ta thề, nếu ta nuốt lời, ta sẽ không được chết tử tế.
Phùng Hải vội vàng thề.
Vừa rồi hắn quả thật có ý đồ muốn giết Long Trần mà tự mình tìm thuốc giải, nhưng nghe Long Trần nói xong, hắn lại đành bỏ cuộc.
Vạn nhất đúng như Long Trần nói, nhiều chai lọ như vậy, hắn biết được cái nào mới là giải dược, vạn nhất ăn nhầm thuốc thì chẳng phải là còn chết nhanh hơn à?
- Không được, lời thề này không đủ độc, ngươi phải thề độc hơn.
Long Trần lắc đầu, đồng thời Long Trần phát hiện, đá to phía sau Phùng Hải đã chậm rãi nhô lên cao, đồng thời lén lút thò ra tám cái chân dài đầy lông lá.
Long Trần biết, đó là Nham Địa Tà Chu, ma thú cấp ba, là chuyên gia ẩn nấp chân chính, bên ngoài thân thể có văn lộ bao phủ, giống hệt như nham thạch, hơn nữa tính chất cơ bản là nhất trí.
Cho dù có người đứng trên người nó cũng rất khó nhận thấy nó, đáng sợ nhất là chúng vô cùng kiên nhẫn.
Có đôi khi ẩn tàng mấy tháng ở một chỗ, thậm chí là mấy năm, cho tới khi con mồi xuất hiện chúng mới lặng lẽ xuất kích.
Hiện giờ con Nham Địa Tà Chu đó đang lặng lẽ đứng lên, đứng ở sau lưng Phùng Hải, động tác cực kỳ mềm nhẹ, không phát ra một chút thanh âm nào.
Phùng Hải không hề biết phía sau mình không ngờ lại có một tử thần hàng lâm, thấy Long Trần không tin lời thề của mình, vội vàng cao giọng nói:
- Phùng Hải ta thề, nếu Long Trần đưa ta giải dược, giải được độc trên người ta, ta sẽ không giết hắn, nếu vi phạm lời thề, cứ để ta ruột thủng bụng nát, ngũ lôi oanh đỉnh, chết không có chỗ chôn.
Thấy Long Trần ngơ ngác nhìn mình, Phùng Hải không khỏi vội vàng nói:
- Lần này được rồi chứ, mau đưa giải dược cho ta.
Long Trần thấy động tác của Nham Địa Tà Chu cực kỳ chậm chạp, không khỏi thầm lo lắng, ngươi có thể nhanh lên không, lão tử sắp không kéo dài được rồi.
- Khụ khụ, vẫn chưa được, có thể độc hơn nữa không, ngươi cũng biết mà, cái này liên quan đến tính mạng của ta, ta vẫn có chút lo lắng.
Long Trần chậm rãi nói.
- Hỗn đản, ngươi là muốn kéo dài thời gian tới lúc ta độc phát thân vong à? Được, vậy ta hiện tại sẽ giết ngươi rồi tự mình.
Phùng Hải giận dữ, muốn xuất thủ.
- Ê ê ê, thôi, ta đưa giải dược cho ngươi.
Thấy Phùng Hải thật sự tức giận, Long Trần biết, không thể kéo dài được nữa.
Ném cho hắn một bình ngọc, nói:
- Giải độc đan trong đây chuyên môn khắc chế độc ngươi trúng, ngươi cứ ăn vào.
Có điều ngươi trúng độc quá sâu, hơn nữa lúc trước lại phục dụng Khắc Độc Đan, khiến độc dịch trong huyết mạch tích tụ quá nhiều, cần phối hợp với giải độc tinh để giải độc.
Nói xong, Long Trần lấy tinh hạch của rết bạc ra ném cho Phùng Hải, Phùng Hải đỡ lấy tinh hạch.
Sau khi Phùng Hải cầm viên tinh hạch đó, lập tức cảm thấy kịch độc trong cơ thể mình đột nhiên thay đổi, không còn điên cuồng tấn công tạng phủ, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ.
Ít nhất thì độc tố trong cơ thể mình có thể giảm bớt, điều này có nghĩa là viên tinh hạch này có thể cứu hắn một mạng.
Vội vàng nuốt đan dược Long Trần đưa cho hắn, tuy hắn không phải Đan Sư, nhưng vẫn có năng lực phân biệt nhất định đối với đan dược, biết đó là một viên giải độc đan, không có hại.
Long Trần nhìn Nham Địa Tà Chu ở phía sau hành động chậm chạp như người già sắp chết, tức giận đến muốn mắng người, không thể nhanh hơn được à? Không biết lão tử kéo dài thời gian đến mệt chết rồi sao?
Có điều khi Long Trần nhìn thấy Nham Địa Tà Chu lặng lẽ thò đầu ra, trên miệng hai cái răng nọc dài đến hơn trượng lặng lẽ nhắm vào Phùng Hải, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nham Địa Tà Chu đại gia, ngài cuối cùng cũng chịu động thủ rồi, Long Trần cơ hồ cảm động tới lệ nóng doanh tròng.
- Thứ này dùng như thế nào?
Sau khi nuốt đan dược, Phùng Hải nhìn tinh hạch to bằng bàn tay, hỏi.
- Một ngụm nuốt luôn.
Long Trần thở dài nói.
- Đánh rắm, to thế này mà một ngụm nuốt luôn, ngươi muốn ta nghẹn chết à?
Phùng Hải cả giận nói.
Viên tinh hạch đó ước chừng to bằng bàn tay, miệng của một người có to đến mấy cũng không thể ngậm vừa được, mà cho dù ngậm vào miệng được thì cũng không thể nuốt xuống được.
- Ta không nói ngươi, ta là ta nói vị đại gia phía sau ngươi kia kìa.
Long Trần dùng vẻ mặt thương hại chỉ chỉ về phía sau Phùng Hải.
Phập.
Phùng Hải biến sắc, vừa muốn xoay người, bỗng nhiên hậu tâm đau nhói, một cái răng nanh dài hơn trượng đã trực tiếp xuyên qua thân thể Phùng Hải.