Long Trần xuất thủ như điện, trong nháy mắt vừa bộc phát ra khí thế, hỏa nhận trong tay đã chém xuống Phùng Hải.
Lúc này Phùng Hải cũng vô cùng kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện vết thương bị rách trên đầu vai của mình đã là một mảng đen xì, mất đi cảm giác. Đã thế còn bốc ra mùi tanh, lúc này hắn cuối cùng cũng minh bạch, trên mũi tên của Long Trần có kịch độc khủng bố, vừa rồi hắn là cố ý kéo dài thời gian.
Khủng bố nhất là độc đó không ngờ lại lan ra một cách vô thanh vô tức, không có bất kỳ cảm giác gì, nếu không phải ngửi thấy mùi lạ, hắn cũng không thể phát hiện.
Ngay khi hắn đang vừa sợ vừa giận, một kích khủng bố của Long Trần đã giết tới, chẳng buồn kiểm tra vết thương, trường kiếm trong tay chém xuống hỏa nhận của Long Trần.
Ầm.
Khiến Long Trần khiếp sợ là, hỏa nhận của mình dưới một kiếm của đối phương đã trực tiếp vỡ nát.
- Đây là lực lượng của cường giả Dịch Cân cảnh trung kỳ à? Cường đại quá.
Lúc này Phùng Hải vừa sợ vừa giận, không dám có chút giữ lại, xuất kích toàn lực, sau khi một kiếm đánh tan hỏa nhận của Long Trần, lại một kiếm đâm tới Long Trần.
Một kiếm đó bao phủ bốn phương tám hướng, khiến Long Trần muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chống đỡ, trên trường kiếm bao phủ quang mang màu xanh, hiển nhiên đây là một loại chiến kỹ, uy lực vô cùng cường đại.
Long Trần biết lúc này phải xuất kích toàn lực, cường giả Dịch Cân cảnh trung kỳ thật sự quá khủng bố, trực tiếp triệu hồi ra thần hoàn, mở ra Phong Phủ Chiến Thân.
Đồng thời triệu hồi ra toàn bộ Lam Diễm trong cơ thể, ngưng tụ thành một thanh lam nhận cường đại, phù văn chớp động, bổ về phía Phùng Hải.
Hỏa nhận và trường kiếm va chạm, phát ra một tiếng nổ vang, Long Trần bị đánh bay ra mấy chục trượng, có điều cũng may hỏa nhận trong tay không vỡ tan.
Bởi vì mỗi lần hỏa nhận vỡ tan, Long Trần lại cần tiêu hao đại lượng Hỏa diễm chi lực để ngưng tụ lại, như vậy sẽ phải tiêu hao rất nhiều linh khí.
Bản thân Phùng Hải cũng không chịu nổi, dưới một kích toàn lực của Long Trần, không ngờ cũng bị đẩy lui ra hơn chục trượng.
Đồng thời hắn cảm thấy thể lực của mình đang cấp tốc trôi đi, biết đây là dấu hiệu của trúng độc, vội vàng nuốt vào một viên giải độc đan.
Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, giải độc đan của mình không ngờ không thể giải độc, độc đó vẫn đang lan ra, tuy tốc độ đã chậm đi nhiều, nhưng hắn cũng sẽ không chống đỡ được quá lâu.
- Hỗn đản, giao giải dược ra đây.
Phùng Hải giận dữ hét.
- Ngươi nói gì cơ?
Long Trần nghiêng nghiêng tai, giả vờ như không nghe rõ.
- Ta nói là giao giải dược ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Phùng Hải quát.
- Ngươi mồm miệng không rõ, không hiểu ngươi đang nói gì, có thể dùng thanh âm bình tĩnh hơn để nói không?
Long Trần nói.
- Hỗn đản, ngươi muốn chết.
Lúc này sao Phùng Hải còn không biết Long Trần là đang cố ý kéo dài thời gian, hắn lập tức cầm trường kiếm điên cuồng đánh tới Long Trần.
Hỏa nhận trong tay Long Trần bay múa, tận lực không va chạm với hắn, không ngừng bay lướt ra sau, hắn biết, mình căn bản không phải là đối thủ của cường giả Dịch Cân cảnh trung kỳ.
Khai Thiên là đòn sát thủ của hắn, nếu sử dụng, không giết được Phùng Hải thì chính hắn nhất định sẽ phải chết.
Hiện giờ Phùng Hải đã trúng độc, càng kéo dài thời gian thì càng có lợi cho hắn, so với mạo hiểm liều mạng, chẳng thà áp dụng chiến thuật kéo dài thời gian, như vậy xác suất cầm chân Phùng Hải tới lúc chết sẽ cao hơn một chút.
Thế là Long Trần vừa đánh vừa trốn, tận lực bảo tồn thực lực, thế là Long Trần cứ vừa đánh vừa lui, hai người chạy đi hơn ngàn dặm.
- Tức chết ta mà.
Phùng Hải hét lớn một tiếng, hắn phát hiện độc khí trong cơ thể đã bắt đầu xâm nhập tạng phủ, nếu còn không có được giải dược, hắn sẽ xong đời.
Đồng thời hắn thầm hận mình lại đi giở trò khôn vặt, nếu ngay từ lúc ban đầu đã ra tay với Long Trần, sao lại rơi vào kết cục này?
Cứ kéo dài như vậy, không những không hoàn thành được nhiệm vụ, mình cũng chắc chắn sẽ phải chết, lần này hắn thật sự quýnh lên rồi.
Vươn tay lấy ra một viên đan dược từ trong giới chỉ, trực tiếp ném vào miệng, độc trong cơ thể lập tức bị áp chế tạm thời.
Đó là một viên Khắc Độc Đan cực kỳ quý giá, tác dụng của nó không phải là giải độc, mà là áp chế độc tố bùng nổ.
Nhưng loại áp chế này có tác dụng phụ cực lớn, giống như nước lũ bị chặn lại, nước lũ càng tích càng nhiều, lúc lực lượng ngăn chặn không đủ, bộc phát ra, lập tức sẽ mất mạng.
Nếu không phải bị bức bất đắc dĩ, Phùng Hải cũng sẽ không ăn viên Khắc Độc Đan này, dùng Khắc Độc Đan này cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn nếu Phùng Hải không có được giải dược thì hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Có điều lợi ích chính là hiện tại tạm thời không cần áp chế kịch độc, có thể chiến đấu toàn lực.
- Chết đi cho ta.
Phùng Hải quát to một tiếng, bước ra một bước, tốc độ bùng nổ, không ngờ trong nháy mắt đã xông tới phía trước Long Trần, một kiếm chém xuống Long Trần.
Long Trần giật nảy mình, vội vàng dùng hỏa nhận trong tay đón đỡ, nhưng lần này, hỏa nhận trong tay vỡ tan, mũi kiếm của Phùng Hải xẹt qua trán Long Trần, cắt qua da hắn, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Nếu không phải Long Trần vào thời khắc mấu chốt liều mạng ngửa đầu về phía sau, chỉ sợ đầu đã bị cắt đứt một nửa rồi.
Long Trần hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ linh khí còn sót lại, hỏa nhận trong tay lại chỉ.
- Khai Thiên.
Long Trần quát khẽ một tiếng, toàn bộ lực lượng đều dồn vào trong một kích này, hỏa nhận cực lớn, giống như thiên đao chém xuống, tràn ngập khí thế thẳng tiến không lùi.
Phùng Hải biến sắc, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Long Trần lại có thể phát ra một kích khủng bố như vậy, không ngờ có thể uy hiếp tới sinh mệnh của hắn.
- Lạc Diệp Trảm.
Phùng Hải gầm lên một tiếng, trường kiếm lại tỏa sáng, kiếm khí sắc bén thổi quét bốn phương tám hướng, chém xuống hỏa nhận của Long Trần.
Ầm.