- Không ngờ là ăn Ẩn Tức Đan.
Long Trần liếc một cái liền nhìn ra manh mối trong đó, chỉ thấy người trẻ tuổi đó đang nhìn chung quanh, từ trong tay lấy ra một khay ngọc, điểm nhẹ một cái lên trên.
Long Trần đột nhiên cảm thấy bên hông nóng lên, trong lòng thầm kêu không tốt, minh bài của mình xuất hiện dao động rồi.
Vào khoảnh khắc minh bài bên hông Long Trần xuất hiện dao động, người đó lập tức nhìn về phía Long Trần.
- Ha ha, Long Trần, không ngờ ngươi vẫn còn sống.
Người đó mừng rỡ, nhấp nhô mấy cái đã xuất hiện ở trước người Long Trần.
Lúc này Long Trần có ẩn náu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, dứt khoát liền đứng lên, có điều trong lòng lại hiện lên một loại cảm giác không ổn.
- Ngươi là?
Long Trần hỏi.
- Ha ha, ta tên là Phùng Hải, là sư huynh của là ngươi, Đồ Phương trưởng lão phái ta tới bảo vệ ngươi, cũng may ngươi không sao, vậy ta an tâm rồi.
Người đó cười ha ha, có điều sâu trong mắt lại hiện lên một tia âm trầm.
- Vậy đa tạ Phùng sư huynh, nói thật, tiểu đệ mấy ngày nay sợ muốn chết.
- Bình thường thôi, cho dù ta tới đây cũng sợ tới ngắc ngoải, đi thôi, ta dẫn ngươi về.
Phùng Hải nói xong liền muốn tới đỡ Long Trần, vô cùng tự nhiên, có điều đã lặng lẽ vận chuyển khí tức.
Long Trần lộ ra vẻ cảm kích, không hè cự tuyệt hảo ýcủa Phùng Hải, cười nói:
- Phùng sư huynh đúng là người tốt.
Nụ cười trên mặt Phùng Hải càng thêm tươi rói, dễ dàng phát hiện Long Trần như vậy, đó tuyệt đối là niềm vui bất ngờ.
Hắn còn lo lắng Long Trần đã bị ma thú ăn thịt rồi, hiện giờ Long Trần còn sống, chỉ cần chế ngự được Long Trần là có thể dễ dàng giam giữ linh hồn của hắn vào trong Tỏa Hồn Châu, như vậy nhiệm vụ của hắn sẽ được hoàn thành một cách viên mãn.
Phùng Hải nhìn Long Trần không hề phòng bị, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia trào phúng, tay đã chạm tới cánh tay Long Trần, ngay khi hắn muốn phát lực chế ngự Long Trần, đột nhiên trước ngực có gào thét kình phong mà đến.
Phùng Hải không khỏi hoảng hốt, Long Trần và hắn rõ ràng đang là mặt đối mặt, nhưng đạo công kích đó lại đến từ sau lưng, thế là chẳng buồn để ý tới Long Trần, vội vàng lách sang bêm.
Nhưng hắn không tóm Long Trần, Long Trần lại tóm lấy cánh tay Phùng Hải, không cho hắn tránh né.
Phùng Hải kinh hãi, nhìn nụ cười lạnh trên mặt Long Trần, lập tức biết được Long Trần đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của mình.
- Cút.
Chưa kịp nhìn phía sau có gì, nhưng Phùng Hải dựa vào trực giác kinh người, vẫn cảm nhận được uy hiếp cực lớn, khí tức toàn thân bùng nổ, trực tiếp đánh bay Long Trần.
Tuy Phùng Hải ra sức tránh né, nhưng đầu vai vẫn bị một mũi tên xượt qua, bị rạch ra một rãnh máu.
Phùng Hải vừa sợ vừa giận, vừa muốn xuất thủ, đột nhiên lại có ba mũi tên bắn thẳng về phía hắn.
Keng.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, tay Phùng Hải rung lên, một đạo kiếm khí khủng bố bay ra, trực tiếp chém nát ba mũi tên đó.
- Ngươi dám dùng ám tiễn đả thương người?
Mặt Phùng Hải đầy sát khí nhìn Long Trần, không cần che giấu, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Long Trần vỗ vỗ bụi trên người, chậm rãi nói:
- Ngươi cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều ngu ngốc như ngươi à?
Đồ Phương trưởng lão chính trực đến cơ hồ là lục thân không nhận, sao có thể phái người tới cứu ta?
Huống chi bị trục xuất là lựa chọn của bản thân ta, hơn nữa lại là chưởng môn đại nhân cho phép, cho dù dùng mông để nghĩ, Đồ Phương trưởng lão cũng không dám làm như vậy.
Nếu ta đoán không sai, ngươi là tới giết ta phải không, mà người sai khiến ngươi hẳn là lão vương bát họ Tôn kia rồi!
Phùng Hải đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười ha ha:
- Có chút thú vị, không ngờ ngươi biết không ít. Ngươi đã biết rồi thì ta cũng không cần nhiều lời, giao ra không gian giới chỉ của ngươi.
Long Trần lắc đầu, nhìn Phùng Hải, thản nhiên: nói
- Vì sao ta phải giao không gian giới chỉ cho ngươi, nếu ta giao ra thì ngươi sẽ tha chết cho ta à?
- Không thể, có điều như vậy thì ngươi có thể bớt phải chịu tội, ta có thể đáp ứng ngươi, xuống tay nơi một chút, ngươi sẽ không cảm thấy thống khổ.
Phùng Hải dùng trường kiếm chỉ vào Long Trần, nói.
Long Trần gật đầu:
- Ngươi nói rất có đạo lý, nếu phản kháng sẽ bị ngươi chém tới bảy tám chục khối, như vậy sẽ thảm, cũng sẽ rất đau.
Nếu không phản kháng thì chỉ đau một chút rồi thôi, đó cũng là một đề nghị rất tốt, có điều ta lại có một đề nghị tốt hơn.
- Đề nghị gì?
Phùng Hải hỏi.
Có điều vừa hỏi xong, hắn liền cảm thấy có chút không đúng, một mùi huyết nhục thối rữa xộc vào mũi.
Long Trần mỉm cười, cuối cùng cũng cảm nhận được rồi à? Bỗng nhiên khí thế toàn thân bùng nổ, trong tay có thêm một thanh hỏa nhận cực lớn chém xuống Phùng Hải.
- Đó chính là làm thịt ngươi.