Ba ngày sau, Long Trần từ trong động phủ đi ra với vẻ mặt mỏi mệt, chỉ thấy ngoài động phủ đã đứng đầy người, không chỉ là người nhà, ngay cả người bên Diệp Tri Thu cũng đến hết.
Lý Kỳ, Tống Minh Viễn và năm đệ tử hạch tâm cũng tới, ngày đó bọn họ đều tỏ ý cực kỳ ủng hộ Long Trần.
Chỉ có điều rất đáng tiếc, sự ủng hộ của bọn họ không thể dao động tới quyết định của biệt viện, có điều bất kể là nói như thế nào, đối với Long Trần, bọn họ cũng là kính phục từ nội tâm.
Thực lực không phải là mạnh nhất, nhưng hắn có gan đấu tranh, có gan đối mặt, vượt khó mà lên, không hề sợ hãi.
- Ôi, náo nhiệt thế, đều tới tiễn ta à?
Long Trần ra khỏi động phủ, cười hì hì nhìn mọi người nói.
- Các ngươi đúng là hảo huynh đệ, hảo tỷ muội của ta, có điều trận thế này có chút keo kiệt rồi, ít nhất cũng phải tay cầm băng rôn, múa may hoan hô thì mới có khí thế chứ.
Mọi người thấy vẻ mặt Long Trần đầy mệt mỏi, cho rằng Long Trần bởi vì bị trục xuất mà sinh ra áp lực cực lớn.
Có điều không có ai cười nhạo hắn, dù sao đây cũng là một con đường bách tử vô sinh, hắn có thể lựa chọn con đường này đã đủ để chứng minh dũng khí của hắn rồi.
Khó nhất là trong ánh mắt Long Trần không hề có vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, ngược lại còn có tâm tư đùa giỡn với mọi người.
Đường Uyển Nhi đi đến trước mặt Long Trần, còn chưa lên tiếng nước mắt đã chảy ra.
Long Trần không khỏi cười nói:
- Sau này ngươi không được khóc, ta đã nói rồi, ai khiến ngươi rơi lệ, ta sẽ bắt hắn phải đổ máu, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta tự đâm mình một đao à?
Đường Uyển Nhi muốn cười, nhưng lại không cười nổi, trong lòng là một mảng chua xót, không biết là tư vị gì.
Trong lòng cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này lại không nói ra được nổi một câu.
- Yên tâm đi, Long Trần ta là ai chứ? Đại hỗn đản trời sinh, có câu người tốt không sâu lâu, họa hại lưu ngàn năm, ta không sao đâu?
Long Trần thấy Đường Uyển Nhi vẫn khóc thì không khỏi khuyên nhủ.
- Vậy ngươi phải cam đoan đấy nhé.
Đường Uyển Nhi chăm chú nhìn Long Trần, nói.
- Được, ta cam đoan sẽ sống sót trở về.
Long Trần vươn một tay ra, trịnh trọng nói.
- Được, vậy ta tin ngươi, nếu ngươi gạt ta, ta sẽ hận ngươi cả đời.
Đường Uyển Nhi vươn tay ra, vỗ một cái lên tay Long Trần, không biết vì sao, có được lời hứa của Long Trần, nàng ta an tâm hơn rất nhiều, nàng ta biết Long Trần là một người trọng lời hứa.
Lúc này Thanh Ngọc cũng đi tới, nhẹ nhàng sửa sang lại áo cho Long Trần, nói khẽ:
- Lần này nhất định phải chú ý an toàn, không được sơ ý lơ là, hiểu chưa?
Đối mặt với tình thân giống như tỷ tỷ của Thanh Ngọc, trong lòng Long Trần không khỏi đau nhói, có điều vẫn cố kìm nén cảm xúc của mình, gật đầu.
- Lão đại, ngươi nhất định phải trở về, chúng ta cùng đi báo thù.
Lúc này Quách Nhiên đi tới, vẻ mặt bịn rịn, nói.
Long Trần vỗ vỗ vai Quách Nhiên, nói:
- Hảo huynh đệ, ta sẽ trở về, đến lúc đó sẽ tính sổ với từng người bọn họ.
Có điều có câu ta phải nói với ngươi, ngươi có đạo tâm trở thành cường giả, ngươi hiểu rõ ý nghĩa chân chính của thủ hộ. Nhưng thiên phú của ngươi lại không tốt, cho nên sau này ngươi sẽ rất thiệt thòi, nếu muốn trở thành cường giả chân chính, ngươi cần đi lối tắt khác.
Quách Nhiên gật đầu, hắn minh bạch ý tứ của Long Trần, mình căn bản không chiếm ưu thế trên tu hành chính diện, cần tìm cửa đột phá khác.
Bỗng nhiên thiên không tối sầm lại, một con diều hâu cực lớn bay tới, hạ xuống đất, thân hình dài đến hai mươi mấy trượng, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, đó rõ ràng là một con ma thú cấp ba.
Trên lưng diều hâu có một người đang đứng, đó là một vị trưởng lão, hắn nói với Long Trần:
- Tới giờ rồi, cáo biệt các bằng hữu đi.
Long Trần lắc đầu mỉm cười, trực tiếp nhảy lên trên lưng diều hâu, nói:
- Có gì mà phải cáo biệt, có phải không trở lại đâu.
Nhìn những huynh đệ đang quyến luyến mình, Long Trần cao giọng nói:
- Được rồi, mọi người trở về khổ tu đi, ta ra ngoài chơi một vòng rồi sẽ trở lại.
Vị trưởng lão đó vỗ nhẹ đầu diều hâu, diều hâu rung hai cánh, một cỗ cương phong khủng bố gió thổi qua, phóng lên cao, nháy mắt đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Nhìn thân ảnh đó biến mất, mọi người cũng gọi nhau, sau đó quay về thế lực của mình, hiện giờ chênh lệch bị kéo xa, nếu không liều mạng tu hành, chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.
Đường Uyển Nhi quay về động phủ, nhìn vô số chai lọ đặt trên bàn cùng một tờ giấy.
Trên giấy nói với Đường Uyển Nhi, những đan dược này này tên là Nhuận Cân Đan, là đan dược sử dụng ở Dịch Cân cảnh sơ kỳ, có thể gia tăng tốc độ linh khí tưới tắm gân mạch, đẩy nhanh tu hành.
Nhìn chữ viết trên tờ giấy và những viên đan dược tròn trịa trong bình, đây chính là Long Trần ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ luyện chế ra.
Đường Uyển Nhi cuối cùng không nén được nữa, bật khóc, Thanh Ngọc ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên bảo nàng ta:
- Long Trần sẽ trở về, hắn liều mạng luyện chế những đan dược này, là sợ trong khoảng thời gian này không có tích phân, mọi người sẽ bị kéo giãn chênh lệch.
Cho nên điều ngươi hiện tại cần phải làm là mau chóng phân phát những đan dược này xuống, ngươi và Tri Thu cũng phải tranh thủ thời gian đề thăng thực lực.
Đường Uyển Nhi lau nước mắt, gật đầu nói:
- Thanh Ngọc tỷ, ta biết rồi, ta sẽ nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn, tính sổ với đám hỗn đản kia.
Sau khi Long Trần xuất phát, trong một tòa động phủ cấp trưởng lão, Tôn trưởng lão ngồi xếp bằng dưới đất, phía trước hắn là một đệ tử trẻ tuổi, nhìn phục sức thì là một vị cường giả cấp sư huynh trong Chấp Pháp Đội.
- Giang Hạo, những gì ta nói rồi ngươi nhớ rồi chứ? Một là thu hồi không gian giới chỉ của Long Trần, sau đó nhốt linh hồn của hắn vào trong Tỏa Hồn Châu này, ngàn vạn lần đừng có quên.