Khiến Long Trần rất bất ngờ, đó rõ ràng là Tống Minh Viễn và Lý Kỳ, hai người này chỉ gặp mặt có một lần, nói chuyện với nhau vài câu, không ngờ lại đứng ở bên cạnh Long Trần, hiển nhiên là để tỏ ý bất mãn đối với hành vi hèn hạ của đám người Cốc Dương.
- Long Trần, hay lắm, thế mới là đàn ông chân chính.
Lý Kỳ giơ ngón cái về phía Long Trần, lạnh lùng nhìn đám người Cốc Dương, Lôi Thiên Thương, Tề Tín một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ.
Điều này khiến đám người Cốc Dương giận dữ, nắm chặt quyền đầu, có điều bọn họ cũng vô cùng thông minh, không lập tức phát tác, mà là chờ phán quyết của Tôn trưởng lão.
Tôn trưởng lão thấy hai vị đệ tử hạch tâm Tống Minh Viễn và Lý Kỳ này không ngờ cũng đứng ở bên Long Trần, ngang nhiên tỏ ý ủng hộ, trong lòng không khỏi thầm tức giận.
Đây rõ ràng là một loại khiêu khích đối với mình, có điều hắn lại giả vờ như không thấy động tác của hai người, trầm giọng quát:
- Long Trần, ngươi tàn sát đồng môn là sự thật không thể tranh cãi, cho dù ngươi có miệng lưỡi mọc hoa sen thì cũng không rửa sạch được tội của ngươi đâu.
Long Trần cười ha ha, lạnh lùng nói:
- Nực cười, Long Trần ta đỉnh thiên lập địa, chuyện đã làm rồi chưa bao giờ lại không dám thừa nhận.
Vả lại ta việc gì phải rửa? Tàn sát đồng môn ư? Mắt ngươi mọc ở mông à, cái loại rác rưởi đâm lén sau lưng này mà cũng có thể gọi là đồng môn á?
- Càn rỡ, đây chỉ là một hồi tỷ thí chứ không phải chém giết thật sự, sao có thể xem như đâm sau lưng?
Liên tục bị Long Trần chỉ vào mũi mà chửi, Tôn trưởng lão đã nổi trận lôi đình.
Có điều cho dù trong lòng hắn đã tức giận đến mức muốn bóp chết Long Trần, nhưng hắn lại không dám động thủ, bởi vì hắn biết, động tĩnh ở nơi này, toàn bộ cao tầng của biệt viện đều đang âm thầm chú ý, hắn phải biểu hiện ra khí độ và sự công chính của mình.
- Tỷ thí? Vậy ta hỏi ngươi, biệt viện bỏ ra nhiều khí lực như vậy để bồi dưỡng chúng ta là vì gì? Chẳng lẽ chính là để cả ngày ở đây đánh nhau cho vui à?
Long Trần chất vấn.
- Đương nhiên không phải, biệt viện toàn lực bồi dưỡng các ngươi là để các ngươi thành tài, giữ gìn chính đạo nhân gian, diệt trừ tà ma nguy hại nhân gian, bảo hộ bình dân bách tính không bị tà ma tàn hại.
Tôn trưởng lão nghĩa chính ngôn từ quát, cũng có mấy phần vị đạo hình người dạng chó.
Có điều Long Trần đã sớm nhìn thấu bản chất của lão gia hỏa này, liền trào phúng nói:
- Vậy nói cách khác, chúng ta sẽ trở thành chiến sĩ đối kháng với tà ma, vậy ta lại hỏi ngươi, chúng ta chiến đấu với tà ma thì liệu có gặp nguy hiểm không?
- Lắm lời, không nguy hiểm thì đó còn là chiến đấu à? Thân là sứ giả của chính nghĩa, các ngươi nên không sợ...
Long Trần trực tiếp ngắt lời hắn:
- Nếu chiến đấu có nguy hiểm, vậy có nghĩa là đó chính là một hồi sinh tử chi tranh.
Như vậy sự tu hành hiện tại của ta, mỗi một phân thực lực đều sẽ liên quan đến ngày sau chúng ta có thể sống sót trong đại chiến hay không.
Nói cách khác, chúng ta hiện tại tranh đoạt được thêm một bộ phận tài nguyên, vậy có nghĩa là chúng ta sau này sẽ có thể có thêm một phần cơ hội giữ mạng sống.
Bỗng nhiên Long Trần lạnh lùng quát lớn, tiếng vang trường không:
- Như vậy lão vương bát đản này, ngươi nói cho ta biết, trận tỷ thí này có còn là một trò chơi không?
Bọn họ bán đứng chúng ta, khiến chúng ta mất đi tài nguyên mà chúng ta vốn nên có, không chiếm được tài nguyên, thế lực của chúng ta sẽ giảm xuống, tu hành sẽ chịu ảnh hưởng.
Một bước thua là từng bước thua, chiến lực chỉnh thể sẽ bị suy yếu trên diện rộng, điều này có nghĩa là, người của chúng ta ở đây tương lai sẽ có nhiều người hơn chết trong chính tà chi chiến, ngươi con mẹ nó nói cho ta biết, thế không phải là đâm sau lưng thì là gì? Là cái nắp nồi nhà ngươi à?
Long Trần nói tới về sau, khí tức vừa bình ổn lại bộc phát ra, sát khí lẫm nhiên nhìn Tôn trưởng lão.
Trong lòng tất cả mọi người đều thắt lại, tuy lúc trước Vạn sư huynh từng nhắc nhở mọi người, đừng coi trận tỷ thí này là trò chơi.
Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy đây là một trò chơi, chỉ có điều là trò chơi có phần thưởng khá lớn mà thôi, bọn họ trước giờ không nghĩ tới, trò chơi này lại liên quan đến sinh tử ngày sau của bọn họ.
Hiện giờ bị Long Trần nói ra, mọi người không khỏi rùng mình, lời Long Trần nói không phải là nói chuyện giật gân.
Sắc mặt Tôn trưởng lão xanh mét, bị Long Trần hỏi cho không ngờ không biết nên trả lời như thế nào, nếu thừa nhận Long Trần nói đúng.
Như vậy Long Trần giết người sẽ thành một loại hành vi chính nghĩa, sẽ không thể định tội Long Trần.
Muốn phản bác lại không thể trợn tròn mắt nói dối, như vậy sẽ càng khiến người ta khinh bỉ, mất hết mặt mũi.
Sắc mặt Tôn trưởng lão âm trầm, trong lòng đã hận chết Long Trần, bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người chỉ vào mũi mà mắng, đã thế lại không thể cãi lại.
- Không có gì để nói à? Biệt viện tổ chức đọ sức như vậy là để làm gì? Vì sao không phải là đơn đả độc đấu, mà là lựa chọn đoàn đội chiến?
Còn không phải là để bồi dưỡng năng lực lãnh đạo của đệ tử hạch tâm, khiến mọi người đoàn kết một lòng, bồi dưỡng tín nhiệm.
Một người có mạnh tới mấy thì cũng mạnh hơn được một tập thể à? Cho nên mới dùng hình thức như vậy để mọi người dưới sự cạnh tranh mà thủ hộ lẫn nhau, đoàn kết nhất trí, kích phát ra Hồn lực cường đại hơn.
Long Trần chỉ vào đám người Cốc Dương, trào phúng:
- Mà đám ngu ngốc các ngươi lại gọi nó là "Trí tuệ", đó chính là một bãi cứt, chút khôn vặt, thế mà cũng dám gọi là trí tuệ?
Chút kỹ xảo này của các ngươi gặp phải tà ma âm hiểm giảo hoạt, không đợi các ngươi giở chút khôn vặt này ra đã bị người ta phân thây rồi.
Chúng ta vì sao muốn trở thành một đoàn đội? Đó là bởi vì trên chiến trường sinh tử, chúng ta có thể giao lưng của chúng ta cho đội hữu của mình.
Bởi vì chúng ta tin chắc, trừ phi đội hữu của chúng ta hy sinh, nếu không hắn tuyệt đối cho dù chết cũng sẽ bảo vệ chúng ta, đàn lợn các ngươi có thể hiểu được điều này không?
Sắc mặt Cốc Dương trầm xuống, phẫn nộ quát:
- Đánh rắm, thua chính là thua, ngươi nói những cái này thì có ích lợi gì?
Long Trần mỉm cười:
- Đối với đám lợn tư lợi như các ngươi, tất nhiên là không có ích lợi gì rồi, có điều ta tin có người có thể nghe hiểu lời ta nói.
Bây giờ còn có ai là cơ sở ngầm được xếp vào đội ngũ của người khác, nếu ngươi có thể nghe hiểu lời ta, ngươi vẫn là một người chân chính, vậy thì tự trở về đi, đừng lừa dối tình cảm và tín nhiệm của người khác.
Long Trầnvừa dứt lời, một người thở dài một tiếng, chậm rãi ra khỏi đội ngũ của mình, nói với đệ tử hạch tâm dẫn đội đó:
- Thật sự xin lỗi, ta đã cô phụ sự tín nhiệm của mọi người, ta hiện tại tuyên bố rời khỏi thế lực, có điều ta cũng sẽ không về thế lực trước kia của ta.
Theo người đó xuất hiện, lập tức có bảy tám người đều mặt đỏ bừng, tràn ngập hổ thẹn đi ra.
Người đi ra đầu tiên vừa muốn rời khỏi đội ngũ, bỗng nhiên bị tên đệ tử hạch tâm kia giữ lại.
Trên mặt người đó hiện lên một nụ cười khổ: