Sau khi Bạch Hà Sầu bước vào, ông ấy đứng đó mỉm cười nhìn tôi.
“Chú Bạch.
” Tôi gọi ông ấy một tiếng.
“Thuộc hạ Bạch Hà Sầu, bái kiến Đạo tổ” Bạch Hà Sầu muốn hành lễ với tôi, tôi mau chóng đỡ chú đứng dậy.
Đã ba năm trôi qua, ông ấy vẫn không thay đổi chút nào, nhưng tôi đã không còn là Tạ Lan ngây thơ, vô tri của năm đó nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây