Họ chỉ kính nể vì tôi đã tạo ra một thanh kiếm độc nhất vô nhị, nhưng họ không hỏi tôi tại sao lại đúc một thanh kiếm như vậy.
Ngay cả người tỉ mỉ như Nguyên Duệ, cũng không nhận ra ý nghĩa sâu xa của việc tôi rèn thanh kiếm này.
Điều này ít nhiều cũng khiến tôi hơi buồn, dù đây cũng là cái kết mà tôi mong muốn nhất.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của tôi với Thùy Họa khi công đánh núi Thái m cách đây rất lâu, mỗi người đều là một tâm hồn cô đơn, tất cả con đường đều phải một mình hoàn thành. Dù cho trên đường đi có gặp ai thì họ cũng chỉ là những người khách qua đường trong cuộc đời mà thôi.
Chỉ có một số ít người có thể đi sâu vào tâm hồn mới đáng gọi là tri kỷ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây