Tuyết Dương hỏi tôi liệu còn có ngày gặp lại không, tôi không trả lời cô ấy ngay, mà nhớ lại nhiều chuyện cũ của lúc trước.
Tôi nhớ năm đó khi âm binh đuổi đến để truy sát tôi, tôi hoảng hốt chạy vào trấn, Dạ Du Thần đã bịt tai mắt của cả trấn lại, tôi một mình chạy trong hoảng loạn, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Vừa hay đến cuối con đường dài đó, Tuyết Dương xuất hiện trong bộ đồ màu xanh lá, đã ra tay chặn âm binh lại giúp tôi.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, từ khi nào mà người ở m Ty lại đến Nhân gian một cách trắng trợn, không chút kiêng dè như vậy?”
“Ngươi là kẻ nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây