Cướp Hôn

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhạn Ly đã sớm tích tụ một bụng lửa giận không có chỗ xả, lúc này không thể nhịn được nữa, lại thấy nha hoàn thân cận của đại cô nương là Tình Đông đi ra từ Thanh Hà Tạ, liền xắn tay áo xông tới, vừa đi vừa mắng: “Muốn ở sân đẹp thì bảo cha mẹ mình bỏ tiền ra sửa đi, muốn đào hồ sen thì đi mua đất mà đào, bản thân không cha không mẹ hay sao mà phải chiếm đoạt di vật cha mẹ người khác để lại cho con gái, mặt dày đến mức nào vậy, không sợ tổn hại âm đức kiếp sau đầu thai vào loài súc sinh à.”

Nhạn Ly tức giận, quyết tâm xé rách mặt, mắng chửi khó nghe, cũng đủ để tất cả mọi người có mặt nghe thấy.

Rèm sa của Thanh Hà Tạ lại động đậy, một nữ lang yếu đuối như liễu trong gió được nha hoàn dìu ra, rõ ràng là nghe thấy tiếng Nhạn Ly mắng chửi, nước mắt lưng tròng cắn môi, dáng vẻ như sắp ngã xuống, nhìn Chu Ngu như thể bị chịu nhục lớn.

Bên này, Tình Đông nào đâu để Nhạn Ly mắng chửi chủ tử mình như vậy, cau mày tức giận nói: “Người biết chuyện thì nói là mượn một mảnh đất, người không biết còn tưởng đào mộ tổ, phải chịu những lời nguyền rủa ác độc như vậy.”

Nhạn Ly không đáp trả, xách váy chạy nhanh vài bước, xông lên đẩy mạnh người kia về phía trước, đè Tình Đông xuống dưới thân, túm chặt tóc nàng ta, giáng xuống một cái tát: “Là mượn hay chiếm ai mà chẳng biết rõ trong lòng, ngươi dám trơ trẽn nói là mượn, vậy việc không xin phép cô nương nhà ta mà đào rừng đào thành hồ sen, là đạo lý gì! Thích cướp đồ của người khác như vậy, chớ không phải là thượng bất chính, hạ tắc loạn, cả nhà đều lòng dạ đen tối.”

Tiếng tát giòn tan vang lên đặc biệt rõ ràng, tiểu nha đầu nào từng thấy cảnh tượng này, sợ hãi, vội vàng đi mời chủ nhân đến.

Những bà vú xung quanh đều sợ ngây người, người hầu mới đến không biết, người cũ trong phủ ai mà không biết, Xuân Huy Viên mà chủ mẫu đang ở vốn là do đại gia sửa sang lại cho đại phu nhân, sau khi đại gia và đại phu nhân qua đời hơn một năm, nhị gia vào làm ở Hộ bộ cùng tháng, nhị phu nhân liền đòi lấy. Lời này chẳng khác nào chỉ thẳng mặt mắng chủ mẫu sao?

Nha hoàn này chán sống rồi!

Oản Thanh không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, khuyên Chu Ngu: “Nhị cô nương, mau bảo Nhạn Ly dừng lại, những lời mạo phạm này không thể để lão thái thái nghe thấy.”

Lại thấy Chu Ngu cười khổ một tiếng, thẫn thờ nói: “Chỉ hận ta không dám làm liều như nàng ấy.”

Nàng quá vô dụng, không bảo vệ được Xuân Huy Viên, không bảo vệ được Dung Bảo Hiên, không bảo vệ được hôn sự, giờ đến cả rừng đào cũng mất.

Sắc mặt Oản Thanh cứng đờ: “Nhị cô nương...”

Chu Ngu nhắm mắt rõ ràng không muốn nghe nữa, Oản Thanh chỉ đành im lặng. Đã động thủ rồi, e là khó mà êm chuyện.

Oản Thanh tính toán trong lòng, xoay người đi mời lão thái thái đến.

Còn Chu Tuệ thấy động thủ, sợ hãi vội vàng gọi người: “Nhanh, nhanh lên kéo ra.”

Giờ Dung Bảo Hiên toàn là người của Chu Tuệ, không thể tránh khỏi việc bênh vực, nhưng Nhạn Ly tính tình mạnh mẽ như vậy, sao có thể chịu thiệt, lại thêm ngày thường theo Nhạn Tân học được vài chiêu tinh quái, một tay nắm chặt tóc Tình Đông không buông, tay còn lại vừa đánh vừa đá vào chỗ yếu hại của đối phương, đánh với ba nha hoàn một lúc mà vẫn chưa thấy yếu thế.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn, Nhị cô nương tính tình nhu mì, vậy mà lại nuôi được một nha hoàn đanh đá như vậy.

Chu Tuệ nào đã từng thấy cảnh tượng như thế, nhất thời không dám đến gần, dừng bước chân, nước mắt lưng tròng cầu xin Chu Ngu: “Chuyện này là ta có lỗi với Nhị muội muội, thật sự là thân thể này không nên thân... khụ, khụ khụ khụ...”

Nha hoàn Tình Tử lo lắng vỗ lưng vuốt ngực cho nàng ta: “Nữ lang, bình tĩnh lại, tâm trạng kích động sẽ hại thân thể.”

Chu Tuệ ho một hồi lâu mới dịu lại, ôm ngực nghẹn ngào nhìn Chu Ngu: “Nhị muội muội, đại sư nói cây đào chiêu âm, không tốt cho ta, mẫu thân thương ta nên mới quyết định đổi thành ao sen, ta biết Nhị muội muội trong lòng có uất ức, cứ trút giận lên ta, ta đều chịu được.”

“Tình Đông là từ nhỏ đã đi theo ta, tình cảm sâu nặng với ta, chỉ cầu Nhị muội muội tha cho nàng ấy.”

Chu Ngu mặt không cảm xúc nhìn qua, ba nha hoàn đánh một Nhạn Ly, vậy mà lại nói như thể nàng bắt nạt người ta.

Chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Nhạn Ly khạc nhổ: “Ta khinh! Ai mà không biết cô nương nhà ta tính tình hiền lành, khi nào lại gây khó dễ cho người khác, nếu thật sự thấy có lỗi, thì lấp cái ao này lại, trả cây đào cho cô nương nhà ta đi!”

Chu Tuệ loạng choạng một bước, lại cúi người ho sặc sụa.

“Thật là phản rồi!”

Một giọng nói phẫn nộ đột nhiên vang lên, thì ra là chủ mẫu Hoàng thị toàn thân châu báu, được đám người hầu vây quanh, hùng hổ đi tới, mắng: “Đều là người chết sao, đứng đó như khúc gỗ vậy à!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)