Cướp Hôn

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Dung Bảo Hiên được xây dựng bên hồ, là một sân viện hai tầng ba gian, rộng rãi yên tĩnh, ngoài hai khu vườn, phía Bắc còn có một vườn đào rộng lớn, lớn hơn Cẩn Ninh Hiên gấp mấy lần.

Trước đây, đây là sân viện của Chu Ngu.

Một năm trước, đại cô nương Chu Tuệ mắc bệnh nặng, đại phu cũng bó tay, nhị phu nhân nóng lòng tìm một đại sư đến, đại sư nói phong thủy địa lý của sân viện Chu Tuệ xung khắc với nàng ta, nếu tiếp tục ở nữa, không quá vài ngày sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Nhị phu nhân quỳ xuống trước mặt lão thái thái hô cứu mạng, dù thật hay giả, cũng không có ai dám lấy mạng người ra đánh cược, lão thái thái quyết định mời đại sư xem, cuối cùng chọn Dung Bảo Hiên của Chu Ngu.

Lão thái thái bù đắp cho Chu Ngu bằng cách cho nàng tùy ý lựa chọn trong phủ, nhưng Dung Bảo Hiên là do mẫu thân Thi nương tử dùng của hồi môn của mình tỉ mỉ xây dựng cho Chu Ngu, trong phủ còn chỗ nào sánh bằng?

Nhạn Ly đã tức khóc rất nhiều lần, Nhạn Tân cũng cau mày nhiều ngày, Chu Ngu lại không khóc không làm loạn, lặng lẽ chọn một sân viện tương đối yên tĩnh, chính là Cẩn Ninh Hiên hiện tại.

Từ đó về sau, Chu Ngu chưa từng đặt chân đến Dung Bảo Hiên nữa.

Đến trước Dung Bảo Hiên, nhìn sân viện quen thuộc, Nhạn Ly không kìm nén được nữa.

Nàng ấy nhìn chằm chằm vào cái cổng hận đến nghiến răng, cái sân đó nếu thật sự xung khắc thì nàng ta đã ở đó mười mấy năm sao không xung khắc chết nàng ta, lại còn đúng lúc Thi gia gặp chuyện thì sắp chết, cướp sân viện chưa đủ, lại còn trơ trẽn cướp hôn sự của cô nương!

Mỗi lần nghĩ đến những điều này, Nhạn Ly đều hận không thể cào nát khuôn mặt giả tạo của Chu Tuệ.

Chu Ngu nhẹ nhàng nắm tay Nhạn Ly an ủi, Oản Thanh làm như không nghe thấy, đứng ở cửa cung kính nói: “Nhị cô nương mời vào.”

Chu Ngu dẫn Nhạn Ly bước qua ngưỡng cửa, đi về phía bên phải, xuyên qua mấy đình viện, đang định đi về phía Nam, thì bị Oản Thanh lên tiếng ngăn lại: “Nhị cô nương, mời đi lối này.”

Chu Ngu nhìn về phía Bắc, nghi hoặc hỏi: “Tổ mẫu ở vườn đào sao?”

Oản Thanh đáp: “Thưa nhị cô nương, vừa rồi có người đến báo, lão thái thái buồn ngủ đang nghỉ trưa, đại cô nương ở Thanh Hà Tạ, mời nhị cô nương qua đó nói chuyện.”

Chu Ngu hơi nhíu mày.

Từ đây đi về phía Bắc chỉ có vườn đào, lấy đâu ra Thanh Hà Tạ?

Đột nhiên, có thứ gì đó nổ tung trong đầu, trong đôi mắt hạnh hiện lên vài tia hoảng hốt, giọng nói hơi run rẩy: “Vườn đào đâu?”

Nàng sinh ra vào lúc hoa đào nở rộ, mỗi cây đào ở đó đều do cha mẹ tự tay trồng cho nàng.

Oản Thanh hơi lảng tránh ánh mắt, dường như không đành lòng, một lúc lâu sau mới đáp: “Đại cô nương thân thể yếu ớt, đại sư nói trong viện không nên có cây đào.”

“Vườn đào đã được đổi thành ao sen rồi.”

Từ khi Chu Ngu có ký ức, nàng đã biết rừng đào đó là do cha mẹ tự tay trồng cho nàng. Nàng chăm sóc nó cẩn thận, vì nó mà khổ công học thuật trồng trọt, nàng sợ mình chăm sóc không tốt cây nào, sẽ phụ lòng yêu thương của cha mẹ.

Rừng đào này mang theo rất nhiều kỷ niệm của nàng.

Nhưng lúc này, rừng đào đáng lẽ phải rụng đầy hoa, cành cây điểm sắc xanh mới đã không còn nữa, mà biến thành một hồ sen.

Cảm giác xa lạ chỉ còn lại nỗi đau xé lòng.

Chu Ngu mặt mày tái nhợt, như thể trời đất đảo lộn, nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi.

Nhạn Ly tức giận đến run người, một lúc lâu mới hoàn hồn, hét lên: “Đây là đại gia đại nương tử trồng cho cô nương, kẻ nào lòng dạ rắn rết dám san bằng nó đi vậy!”

Oản Thanh hơi nhíu mày. Việc này quả thực bất công với Nhị cô nương, nhưng thân phận nô tỳ sao dám mạo phạm mắng chửi chủ tử.

Tuy nhiên, thấy nữ lang như vậy, nàng ta thực sự không nói nên lời trách mắng, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nhị cô nương, việc này lão thái thái cũng áy náy trong lòng...”

“San bằng khi nào, tại sao giấu ta?”

Chu Ngu quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn nàng ta chằm chằm.

Dù Oản Thanh luôn lý trí, nhưng bị cô nương nhìn như vậy cũng không khỏi mềm lòng, lại nghĩ đến nguồn gốc của rừng đào này, lại càng thêm áy náy: “Hoàn thành đã nửa tháng rồi, lão thái thái sợ Nhị cô nương xúc cảnh sinh tình, khiến Nhị cô nương đau lòng, định sau này sẽ giải thích với Nhị cô nương.”

“Giải thích?”

Nhạn Ly tức giận mắng: “Đào đã bị đào bỏ rồi, còn giải thích gì nữa, rốt cuộc là mắc bệnh quái gì mà không nhìn được hoa đào, bệnh ghen ăn tức ở hay bệnh lòng dạ đen tối!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)