Cướp Hôn

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

Cảnh xuân tươi đẹp, hoa đào rơi đầy đất, trên cành cây đã điểm thêm sắc xanh mới.

Dưới gốc đào già đặt một án thư, một tiểu nương tử mặc váy lụa màu hồng nhạt đang chăm chú mô phỏng bảng chữ mẫu, bỗng có cơn gió xuân thổi qua, một cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi trên nét chữ Khải nhỏ xinh đẹp, tiểu nương tử dừng bút, ngắm nhìn một lúc rồi mỉm cười.

Nàng đang mô phỏng lại quang cảnh mùa xuân, cánh hoa đào rơi xuống lúc này như một nét bút thần kỳ, tô điểm thêm cho sắc xuân.

Nữ tỳ đứng bên cạnh nhận ra, định cúi xuống phủi đi, tiểu nương tử lại nhanh tay giữ lấy cánh hoa đào: “Nhạn Tân, cứ để nó ở đó.”

Tiểu nương tử da trắng như tuyết, lông mi dài như lông vũ, giọng nói êm tai dễ nghe, mỹ nhân xinh đẹp mà không mất đi vẻ linh động.

Nữ tỳ Nhạn Ly hầu hạ văn chương chứng kiến tất cả, cười nói: “Nữ lang đừng mong Nhạn Tân hiểu được cái thú vui tao nhã của mùa xuân.”

Nhạn Tân đứng thẳng người, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của tiểu nương tử, giọng điệu thản nhiên mà bình tĩnh: “Sao nô tỳ lại không hiểu? Nữ lang ở đây, còn hơn cả muôn vàn sắc xuân trong sân.”

Nữ lang mà hai người nhắc đến chính là con gái duy nhất của chi trưởng Chu phủ, Nhị cô nương Chu Ngu.

Nhạn Tân đảo mắt, khéo léo nói: “Đâu chỉ trong sân, dù là đất trời bao la, có ai sánh bằng dung mạo của nữ lang chứ?”

Chu Ngu đưa tay điểm lên chóp mũi nàng ấy, trách yêu: “Nói vậy mà không thấy ngại à?”

Tiểu nương tử ngước mắt lên, ánh mắt long lanh, còn quyến rũ hơn cả sắc xuân trong vườn, Nhạn Ly nhìn đến ngây người: “Nữ lang nhà ta nhan sắc vô song, lời nói thật lòng, sao lại phải ngại.”

Nhạn Tân không khéo miệng như Nhạn Ly, chỉ gật đầu đồng tình.

Nữ lang nhà nàng ấy là nữ lang tốt nhất thiên hạ, chỉ tiếc, có vài người có mắt không tròng.

Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt Nhạn Tân dần dần tan biến. Cướp mất hôn sự của nữ lang, còn muốn gả nữ lang đi làm vợ kế, thật không biết lòng dạ họ thiên vị đến mức nào.

“Nữ lang ngồi lâu rồi, nô tỳ xin phép cất bảng chữ mẫu đi nhé.” Nhạn Ly đặt nghiên mực xuống, thỉnh cầu.

Chu Ngu đã viết hai bảng chữ mẫu, vai quả thực có chút mỏi, liền đặt bút xuống, nói: “Được, ép cánh hoa đào này làm hoa khô, ghi lại ngày tháng, cất giữ cho tốt.”

Nhạn Ly đáp một tiếng, cẩn thận cất bảng chữ mẫu, đặt cánh hoa đào ngay ngắn lên trên chữ “Xuân”, làm xong tất cả, vừa ra khỏi cửa phòng đã thấy Chu Ngu đang hái hoa, nữ lang đứng giữa rừng hoa, ai bảo không phải người đẹp hơn hoa chứ.

Chợt nghĩ đến hôn sự của nữ lang, nụ cười của Nhạn Ly biến mất, bĩu môi nói: “Nữ lang nhà chúng ta xứng đáng có được lang quân tốt nhất.”

Làm vợ kế là sao chứ!

Chu Ngu liếc mắt nhìn nàng ấy: “Còn nói bậy nữa thì ta gả em đi trước đó.”

“Nữ lang mới không nỡ đâu.”

Nhạn Ly sợ gợi lên chuyện phiền lòng của nữ lang, cũng không nói nhiều, thuận thế khoác tay Nhạn Tân, cười đến mức mắt cong cong: “Nô tỳ không lấy chồng, muốn ở bên nữ lang cả đời cơ.”

Chu Ngu tức giận trừng mắt nhìn nàng ấy: “Cái miệng nói bậy không, cô nương nào mà không lấy chồng hả?”

“Nhạn Tân mau giúp ta bắt con bé lại.”

Nhạn Tân bị hai người làm cho hoa mắt, nhanh tay túm lấy Nhạn Ly, đẩy nàng ấy về phía Chu Ngu, Nhạn Ly hoảng hốt kêu oan: “Được lắm, hai người hợp sức lại bắt nạt em, ha ha, ha ha ha nữ lang tha cho nô tỳ đi, đừng cù nữa.”

Chu Ngu ôm chặt lấy nàng ấy, uy hiếp: “Mau nói, có lấy chồng không?”

“Không lấy không lấy ha ha ha...”

Nhạn Ly bị cù đến cười không ngừng, không còn sức chống cự, chỉ ngã xuống đất, làm bộ muốn khóc lóc om sòm, lại chọc Chu Ngu mắng: “Miệng con nha đầu này sao cứng thế, bao nhiêu tuổi rồi còn lăn ra đất.”

Tiếng cười như chuông bạc của các cô gái truyền đến góc sân, không ít người hầu dừng tay nhìn về phía đó, thiếu nữ tuổi xuân phơi phới xinh đẹp như hoa, nhìn thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Một bà tử đang quét dọn lại thở dài: “Tiếc thật, nữ lang nhan sắc tuyệt trần, lại chọn một hôn sự như vậy.”

Một bà tử hơi mập mạp, mặt tròn trịa nghe thấy liền tiếp lời: “Ai nói không phải chứ?”

Rồi lại cảm thấy chưa đủ, bà ta uốn éo đi lại gần, nói nhỏ: “Bà có biết không, hôn sự của đại cô nương vốn là của nhị cô nương, nếu không đổi cho đại cô nương, nhị cô nương sao lại nói ra lời cầu hôn đó?”

Đại cô nương sắp thành hôn, người trong phủ không đủ dùng, người mới thuê vào lại dùng không thuận tay, lão thái thái bèn quyết định điều một số người cũ ở các viện đi, rồi bổ sung người mới vào, bà tử vẩy nước quét nhà này là mới được bổ sung đến Cẩn Ninh Hiên mấy hôm trước, nên không biết chuyện nội tình này, nghe vậy liền kinh ngạc: “Thật vậy sao?”

“Bà mới đến được bao lâu, làm sao biết được những chuyện cũ năm xưa.” Bà tử mặt tròn họ Sầm, là người cũ năm xưa theo Thi nương tử đến khi bà xuất giá, mấy hôm trước Xuân Huy Viên đến điều người, bà ta không muốn đi, bên đó cũng không muốn chọn bà ta. Bà ta ở lại, đôi bên đều vừa ý.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)