Chu Ngu từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nhiều năm qua nàng sống thận trọng, ôn hòa, đoan trang, nhưng đến ngày đại hôn lại làm ra một chuyện động trời.
Cướp hôn.
Lụa đỏ đầy trời, khách khứa đầy cả sảnh đường, Chu Ngu mặc một thân hỉ phục đứng giữa sảnh đường: “Ta mới là biểu cô nương của Thi gia, tân nương hôm nay là ta.”
Cả sảnh đường im phăng phắc, lặng ngắt như tờ.
Chu Ngu không sợ hãi đối mặt với vẻ giận dữ của tổ mẫu.
Nhưng nàng thật sự không sợ sao? Không hẳn, chân nàng đang run lên kia kìa.
Nhưng nhường hôn sự của mình, để nàng làm vợ kế cho người ta, còn phải chuẩn bị của hồi môn cho tỷ tỷ, thiên hạ không có đạo lý nào như vậy đâu.
-
Mộ Tô sáng sớm đã bị lôi ra thành thân, hắn ngáp ngắn ngáp dài, nhưng mãi không thấy tân nương đâu, kiên nhẫn cũng cạn dần, đúng lúc này tâm phúc chạy đến bẩm báo: “Lang quân, có người cướp hôn.”
Mộ Tô lập tức quay đầu ngựa: “Nhường cho hắn.”
Tâm phúc: “...Người cướp hôn là Chu gia Nhị cô nương.”
Mộ Tô sững người, người bị cướp là hắn sao?
“Chu nhị cô nương mới là biểu cô nương của Thi gia, Chu nhị cô nương nói hôm nay hoặc là nàng gả, hoặc là ai cũng đừng hòng gả.”
Vẻ mặt Mộ Tô bớt buồn ngủ, hiện lên vẻ hứng thú, tính tình vị nữ lang này cũng thật mạnh mẽ đấy.
“Nói với Chu gia, Mộ gia cưới là cô nương Thi gia, hôm nay hoặc là ta cưới Chu nhị, hoặc là ai cũng đừng gả!”
Hắn xưa nay không thích nữ lang tính tình nhu nhược, trong nhà có một ông cha nhút nhát là đã đủ lắm rồi.
Vài ngày sau
Mộ Tô và Chu Ngu mắt lớn trừng mắt nhỏ: “Hôn sự nàng còn dám cướp, vậy mà lại không dám cãi nhau?”
Chu Ngu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia, nửa ngày mới thốt ra một câu: “...Hay là, ta cố gắng học nhé?”
Nàng học dịu dàng hiền thụ mười bảy năm, ai ngờ đến nhà chồng lại không dùng được, không có mẹ chồng áp chế, phu quân khỏe mạnh gia sản lại sung túc, nàng rất thích cuộc hôn nhân này, chẳng qua là cãi nhau thôi mà, nàng học là được.
Mộ Tô: “...”
Chu Ngu: Chỉ mạnh mẽ đúng một lần lại bị tướng công tưởng là nàng có tính tình đanh đá, nên nàng đành phải học làm người đanh đá, nhưng cãi nhau khó quá, vẫn là động thủ dễ hơn.
Mộ Tô: Tưởng cưới được một nương tử đanh đá ai ngờ lại là một cô vợ nhút nhát thì biết làm sao bây giờ, vậy thì chỉ có thể che chở thôi chứ sao. Nhưng cô vợ nhút nhát này làm sao vừa khóc vừa đánh người được hay vậy.