“Khương Khoa! Mày bị làm sao vậy? Thực sự bị điên rồi hả?” Lão già dùng gậy ba toong nện ầm ầm xuống đất. “Chú ý cách nói chuyện của mày đi, nếu ngay cả thân phận của mình mà cũng quên rồi thì không còn ai có thể cứu nổi mày nữa đâu!”“Khoan đã…” Bỗng nhiên, Vương Tây dường như nhớ tới cái gì, vội nói. “Khương Khoa, ý của mày là gì hả? Hỏi bọn tao đã làm gì sao? Chẳng lẽ… chuyện vượt ngục không phải là do mấy tên đàn em kia của mày làm à?”
Chuyện này…
Lúc hỏi, Triệu Ngọc còn cố ý quan sát phản ứng của từng người, ngoại trừ Ngũ gia ngồi ở giữa ra thì tất cả những kẻ còn lại đều có biểu hiện vô cùng kinh ngạc.
“Khương Khoa! Hôm nay, tốt nhất mày hãy nói ra mọi chuyện cho rõ ràng!” Cuối cùng, Ngũ gia trừng to mắt đầy dữ tợn, uy nghiêm quát. “Nếu không phải nể mặt mối quan hệ giữa chúng ta trước kia thì chắc chắn hôm nay sẽ không có buổi gặp mặt này rồi! Nếu mày còn muốn mạng sống thì hãy giải thích tất cả cho rõ ràng… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chuyện này…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây