“Ôi trời… kích thích quá!!” Trên chiếc xe đầy mảnh thủy tinh vụn, Khương Khoa nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: “Là lãnh đạo có khác, tại sao cậu vượt ngục lại dễ dàng đến vậy chứ?”“Ít nói nhảm đi, mau thả người!” Triệu Ngọc nhìn vào camera trên tay của Khương Khoa mà la lên: “Tôi đã đưa hắn ta ra ngoài rồi, các người cũng phải giữ lời chứ!”
“Đừng đùa chứ, tôi vẫn chưa hoàn toàn an toàn mà!” Khương Khoa nói theo chỉ lệnh của người thần bí: “Mau, đến đèn xanh đèn đỏ phía trước thì rẽ trái! Tôi sẽ nói cho cậu phải đi đâu, khi đến nơi, bọn tôi nhất định sẽ thả người!”
“Đừng lằng nhằng nữa, mười phút là chúng ta đến nơi rồi!” Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói vậy, nhưng vẫn làm theo chỉ thị của Khương Khoa mà rẽ sang trái.
“Yên tâm đi!” Khương Khoa rõ ràng là đang thuật lại lời nói của người thần bí: “Thật ra, buổi tự học sáng sớm ở trường sẽ kết thúc vào lúc 7 giờ 40, chúng ta vẫn còn thời gian chơi đùa mà! Xem ra, cậu không quan tâm gì nhiều đến cô con gái nuôi của mình nhỉ!”
Đáng chết…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây