“Thưa các hành khách, chuyến bay số hiệu xxxxx tới thành phố Diệu Danh thuộc tỉnh Đồng Giang sắp cất cánh…”Giọng nói vui vẻ của tiếp viên hàng không truyền ra từ trong loa phát thanh, Triệu Ngọc nắm chặt điện thoại di động, vẫn đang nghiêm túc căn dặn chuyện gì: “Đúng, đúng… Tôi thấy Khương Khoa duỗi cánh tay ra, mà trong tấm ảnh có hai người cho nên có thể là do Khương Khoa tự chụp! Nhưng mà… chúng ta không thể chỉ dựa vào đó để khẳng định rằng chỉ có hai người họ ở hiện trường!”
“Tăng Khả, cậu là dân công nghệ, hãy để ý tới cái bóng trên mặt đất, hoặc hình ảnh phản chiếu trong gương thật kĩ, thử xem có còn người nào khác có mặt tại hiện trường hay không…” Triệu Ngọc dặn dò: “Còn nữa, chú ý điều tra bối cảnh trong ảnh, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào! Nếu như có thể tìm được địa điểm chụp ảnh thì có lẽ sẽ phá được một nửa vụ án này đấy! Còn nữa, tôi có một phương pháp…”
“Thật xin lỗi…” Không ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì một nữ tiếp viên hàng không bỗng nhiên đi tới nhắc nhở: “Thưa quý khách, máy bay sẽ cất cánh ngay bây giờ, xin ngài hãy tạm thời tắt điện thoại di động trước. Trên máy bay của chúng tôi có trang bị PED, đợi lát nữa máy bay đã bay vững vàng rồi thì ngài hãy…”
“Chính là đưa tấm ảnh cho tất cả những người có quen biết Ô Phương Phương xem, nhất là người nhà của cô ta!” Thời gian gấp rút cho nên Triệu Ngọc không kịp giải thích với nữ tiếp viên hàng không, vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Tôi biết làm vậy rất tàn nhẫn! Nhưng đừng quên chúng ta là vì nguyên nhân gì, còn nếu không được thì đánh mosaic những chỗ nhạy cảm lại…”
“Quý khách…” Sắc mặt của nữ tiếp viên hàng không vẫn như cũ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây