“Mọi người nói xem, có khi nào Dương Trạch Bưu bị người ta uy hiếp nên mới bất đắc dĩ làm như vậy không?” Nhiễm Đào suy đoán: “Mặc dù trong tên gã có một chữ ‘Bưu*’, nhưng người như gã lại chẳng có cái gì tương xứng với ý nghĩa của chữ này cả, nhìn từ khía cạnh nào cũng chẳng giống một tên sát thủ máu lạnh!”* Chữ “Bưu” – “彪” chỉ người thân hình vạm vỡ, cao lớn, khỏe mạnh.
“Dương Trạch Bưu, thân cao 1 mét 72, cân nặng 63 kg, không có tiền án phạm tội, cũng không ham mê cờ bạc, càng không có kinh nghiệm đánh nhau hay kinh nghiệm dùng súng” Miêu Anh giới thiệu.
“Nếu thật sự là bị người khác uy hiếp thì chắc hẳn đã bị diệt khẩu từ lâu!” Ngô Tú Mẫn vặn lại: “Không thể nào lại xuất hiện sau mười ba năm được!”
“Pháp y Cao…” Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi Cao Phát Tài: “Tôi muốn hỏi ông một vấn đề, ông nói xem, nếu như hung thủ giết chết Ô Phương Phương, dùng tế bào da của Dương Trạch Bưu để tạo chứng cứ giả thì có thể làm được không?”
“Trước đây, tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này nên đã đặc biệt thử nghiệm xem sao” Pháp y Cao nghiêm túc lấy báo cáo xét nghiệm ra, giải thích: “Thứ sót lại được lấy ra từ trong móng tay trái của Ô Phương Phương, số lượng trên từng đầu ngón tay đều không giống nhau, ngón giữa và ngón trỏ là nhiều nhất, ngón áp út ít hơn một chút, ngón út và ngón tay cái là ít nhất”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây