“Đây là sơ đồ của hiện trường vụ án năm đó…” Sau khi Triệu Ngọc đưa ra câu hỏi, Miêu Anh lấy ra bản vẽ mặt phẳng của hợp tác xã nông nghiệp năm đó, giới thiệu kĩ cho mọi người nghe: “Mọi người nhìn ở đây, cấu tạo bên trong hợp tác xã nhìn chung không khác gì một ngân hàng chính quy vào thời gian đó. Bên ngoài là khu vực chờ dành cho khách hàng, bên trong là quầy làm việc của nhân viên“Vì đề phòng chuyện không hay xảy ra, cửa ra vào thông với quầy làm việc của ngân hàng có hai lớp, chỉ mở một trong hai cánh cửa là sẽ vào được bên trong quầy”
“Lúc cảnh sát vào khám nghiệm hiện trường thì đã phát hiện chủ nhiệm hợp tác xã là ông Vương Học Quân đang nằm trong khu vực giữa hai lớp cửa, cả hai cánh cửa đều đang mở. Đầu Vương Học Quân bị trúng đạn, tử vong tại chỗ, nhưng qua khám nghiệm pháp y thì lại phát hiện trong miệng ông ta có dấu vết của Diethyl ether còn sót lại, đoán chừng trước khi chết, ông ta đã bị ai đó gây mê…”
“Đúng thế… Kỳ lạ thật!” Nhiễm Đào ngẫm nghĩ nói: “Nếu tiền đã đến tay, Vương Học Quân cũng bị hôn mê, thì Dương Trạch Bưu còn phải nổ súng bắn chết ông ta để làm gì? Có thù hằn gì sao?”
“Không thù hằn gì cả!” Miêu Anh đáp một cách khẳng định: “Hai người không những không thù mà quan hệ còn khá tốt. Trước đó, Vương Học Quân còn giới thiệu Dương Trạch Bưu đến đơn vị cấp thành phố làm việc nữa cơ…”
“Tôi hiểu ý của tổ trưởng Triệu!” Cao Phát Tài gật đầu nói: “Tình trạng tổ trưởng Ô Phương Phương khi bị giết hại cũng giống như vậy, cô ấy bị ai đó bóp nghẹt thở đến mức hôn mê, nhưng sau đó vẫn bị hung thủ sát hại một cách tàn nhẫn, không logic cho lắm!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây