“Alô! Lão Kim à! Ông làm ơn hãy nhớ kĩ lại… Chị ta quyến rũ như vậy, chắc ông vẫn nhớ được đúng không?” Triệu Ngọc nói chuyện với Kim Chấn Bang qua điện thoại: “Ô Phương Phương, Ô Phương Phương… Chưa qua bao lâu đâu, bệnh hay quên của ông chắc không nghiêm trọng đến thế đâu nhỉ?”“Không, không phải…” Giọng nói bất đắc dĩ của lão Kim truyền qua điện thoại: “Người của tổ điều tra đặc biệt số ba, tôi đều nhớ rõ cả, nhưng mà vụ án hợp tác xã nông nghiệp thì khác! Xảy ra vụ án lớn đến nỗi làm chấn động cả nước, cho nên Cục Cảnh sát địa phương đã phái nhiều người đến giúp đỡ chúng tôi, ai cũng bảo mình là tổ điều tra đặc biệt cả, mà đừng nói đến tên, có người thậm chí mặt cũng không lộ nữa kìa!”
“Hơn nữa, đâu phải cậu không biết Mông Hương lớn đến mức nào? Nhiệm vụ chủ yếu của tôi lúc ấy là bắt nghi phạm, phải chạy khắp cái đất Mông Hương đấy! Nào còn có tâm tư ngắm cô nào đẹp hay không đẹp chứ? Ừm… Thế này đi…” Lão Kim nghĩ ngợi một chốc lát rồi nói: “Cậu gửi cho tôi một tấm ảnh, nếu tôi vẫn không nhớ ra thì tìm đồng nghiệp năm đó hỏi thử xem họ có biết hay không?”
“Vậy… Được rồi… Mà chắc ông cũng rõ nguyên tắc tối thiểu rồi chứ?” Triệu Ngọc dặn dò.
“Bảo mật, bảo mật! Tôi rõ mà, yên tâm đi! Cũng đâu phải người ngoài gì…” Lão Kim tràn đầy tự tin, ông đã quá quen với mấy việc như thế này rồi: “Triệu Ngọc này, bây giờ tôi phục cậu lắm! Nhưng cậu đừng nói với tôi là cậu còn có thể bắt được nghi phạm của án hợp tác xã nông nghiệp đấy nhé, nếu thật sự là thế… Nếu thật sự vậy thì… Tôi sẽ… Tôi sẽ…”
Tít…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây