“Thần thám đúng là thần thám… Tất cả điều cậu đoán đều trúng cả!” Hàn Khoan xấu hổ oán giận nói: “Tôi vốn tưởng rằng kế sách của tôi có một không hai, không chê vào đâu được, thật không ngờ, các người đã tìm được bản ghi âm của vợ tôi mà cậu vẫn không chịu buông tha cho tôi!”“Tôi thực sự muốn hỏi một câu, rốt cuộc sơ hở của tôi ở đâu?” Hàn Khoan trừng mắt nhìn Triệu Ngọc: “Là điểm nào đã khiến cậu hoài nghi thế?”
“Ông thật sự muốn tôi nói ra à? Hừ…” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, trịnh trọng nói: “Tôi đây sẽ nói cho ông biết, tôi đã quên hết mất rồi! Tôi chỉ nhớ mang máng… Hình như là vì biểu hiện của ông rất hoàn hảo thì phải? Tất cả chứng cứ đều vừa đúng, ngược lại lại có vẻ vô lý!”
“Bây giờ nghĩ lại… Có thể… Có lẽ…” Triệu Ngọc cố gắng nhớ lại mà nói: “Nếu không có đoạn ghi âm lời khai kia, không chừng tôi lại không hề nghi ngờ gì cả! Chỉ có điều… cũng không thể nói chính xác được…”
“Ừm… Xem ra…” Hàn Khoan cúi đầu, càng thêm uể oải: “Tôi đã tự cho mình là đúng, vẽ rắn thêm chân rồi. Bản ghi âm của A Như thật ra được ghi từ rất sớm, khi đó, cô ấy còn chưa phát hiện ra bí mật của tôi”
“Lúc ấy, tôi viết vài mẩu truyện ngắn, vốn chỉ muốn gửi cho tạp chí, nhưng tờ tạp chí ấy lại đóng cửa. A Như thu âm lại, làm thành tập truyện ngắn để đăng lên web radio. Nhưng vì lo lắng chuyện bản quyền, nên sau đó đã gác lại…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây