“Hàn Khoan, định luật Locar đúng thật là sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng sẽ không hoàn toàn biến mất!” Triệu Ngọc trầm ổn nói: “Bởi vì người Trung Quốc chúng ta còn có một định luật còn trâu bò hơn nữa, đó là trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!”“Tôi vì ông, gần như đã lật tung toàn bộ Bắc Thiên, cả thành phố Hoàng Kim lên trời! Thậm chí, tôi còn tìm được tin tức mà ngay cả ông năm đó cũng không điều tra rõ ràng! Ông hãy nhìn thật kĩ đi…” Triệu Ngọc trượt màn hình, cho ông ta xem một tờ tài liệu cũ kỹ: “Tờ giấy này chính là đơn quyên tiền học tập! Bà lão bị ông giết chết đã tiết kiệm, bớt ăn bớt mặc, lại vô tư đóng học phí giúp năm sinh viên nghèo khó!”
“Thế nhưng một người tốt như vậy lại bị ác ma giết chết! Chậc chậc… Ông làm ơn hãy xem lại thật kĩ, đây là cái ông gọi là chính nghĩa sao?”
“Tôi… Tôi…” Hàn Khoan lúc này, cả người dường như bị rút sạch vậy. Ông ta suy sụp nhìn tài liệu trên màn hình di động của Triệu Ngọc, khóe mắt co rút kịch liệt, một tia kinh hãi khó tả lộ ra trong mắt…
“Tôi đã nhờ một chuyên gia ở học viện cảnh sát, phân tích bộ quần áo ác ma của ông” Triệu Ngọc lại nói: “Các chuyên gia chứng minh phần đầu của bộ quần áo ác ma ấy không giống bất cứ tư liệu nào đang có, dở dở ương ương, hoàn toàn là do chính ông tạo ra!”
“Bởi vậy, chúng tôi phân tích được chấp niệm giết người của ông được sinh ra từ tâm ma của chính ông, hoàn toàn không có căn cứ. Ác ma của ông được sáng tạo ra từ sự đè nén lâu dài của ông, ông tưởng tượng nó và mình thành một thể! Ông chính là ác ma, ác ma cũng chính là ông!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây