“Anh thấy thế nào? Có thoải mái không?”Trong khoang hạng nhất của máy bay, Thôi Lệ Châu lấy hành lý kê cao chân bị bó bột của Triệu Ngọc, như vậy là hắn không cần lo lắng chân sẽ chạm xuống đất nữa.
“Cũng được… Ài! Thật sự là quá bất tiện!” Triệu Ngọc dùng sức đỡ lấy cơ thể, điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái.
“Ừm… Đến hôm nay, tôi mới hiểu được nghề cảnh sát các anh thật đúng là không dễ dàng gì!” Thôi Lệ Châu giúp Triệu Ngọc chỉnh lại quần áo, nói: “Trước đây tôi nghĩ rằng làm kẻ trộm là nghề vất vả nhất trên đời này, không ngờ các anh bắt kẻ trộm còn vất vả hơn nhiều! Sếp, tôi thực sự bội phục nghị lực của anh. Nếu bảo tôi đi điều tra vụ án ác ma thì chỉ sợ bây giờ tôi đã điên lên rồi!”
Trong lúc hai người nói chuyện, có tiếp viên hàng không đi qua nhắc nhở Thôi Lệ Châu nhanh chóng trở về chỗ ngồi, máy bay sắp cất cánh rồi.
Triệu Ngọc xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài chỉ có một màu tối đen quen thuộc, cảm giác đó giống như khi mình mới tới Diệu Danh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây