Cách thời gian phó bản Kỳ Ngộ xảy ra còn ba mươi phút, Triệu Ngọc đã mặc quần áo tươm tất ngồi trên xe cảnh sát, Vương Xán lái xe, Thôi Lệ Châu làm trợ lý“Cảnh sát Triệu, tôi không rõ, đám người Khương Khoa đều đã bị bắt rồi, vì sao anh còn muốn tới hiện trường vụ án làm gì?” Vương Xán vừa khởi động xe, vừa cảm thấy khó hiểu mà hỏi.
“Đúng đấy…” Thôi Lệ Châu cũng cắn môi nghi hoặc. “Vụ án Khương Khoa rõ ràng không có liên quan gì đến vụ án ác ma, vì sao còn phải tốn hơi sức đi điều tra hắn ta nữa?”
“Hơn nữa…” Vương Xán quan tâm hỏi. “Anh cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào! Tôi phái người tới đó quay video trực tiếp cho anh không phải là được rồi sao? Anh đâu cần phải tự mình tới đó!”
“Hai người đừng nhiều lời nữa có được không?” Triệu Ngọc ỷ vào thân phận mà lên mặt. “Thần thám không phải là do ngày một ngày hai mà luyện thành, tôi phải tìm hiểu, phân tích rõ ràng từng mắt xích một mới được! Lúc điều tra vụ án thi thể nữ không đầu, tôi phá được là do chú trọng tới chi tiết nên mới…”
“A… anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp…” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì di động đã vang lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây