Bởi vì còn phải truyền dịch và thay thuốc nên sau khi thẩm vấn Khương Khoa xong, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu quay trở lại bệnh việnLúc về đến nơi thì trời đã tờ mờ sáng, lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ ra hôm nay hắn lại quên không gieo quẻ. Theo lý mà nói, trước khi thẩm vấn Khương Khoa, hắn nên gieo một quẻ mới đúng.
Ài…
Triệu Ngọc sờ chân đang bị bó bột thạch cao, suy nghĩ mông lung, thậm chí hắn còn nhớ, vừa rồi còn chưa hỏi Khương Khoa một số vấn đề rõ ràng đâu…
“Sếp à… không phải vội!” Thôi Lệ Châu thấy Triệu Ngọc nôn nóng, vội vàng an ủi: “Vụ án đã kéo dài hơn mười năm rồi, thêm một hay hai ngày cũng đâu có sao, nếu anh để mình quá mệt mỏi thì chẳng làm được gì đâu!”
Nhìn Thôi Lệ Châu dịu dàng săn sóc như vậy, nếu là lúc trước, Triệu Ngọc đã sớm càu nhàu với cô ta vài câu, nhưng hiện tại cả thể xác và tinh thần hắn thực sự đều mệt mỏi, cực kỳ khó chịu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây