Khương Khoa vừa nói xong, phòng thẩm vấn hoàn toàn yên tĩnh. Vương Xán và Thôi Lệ Châu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể nào có người tiết lộ thân phận của Triệu Ngọc cho Khương Khoa đượcNhưng mà Triệu Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, dù sao bây giờ hắn cũng là một nhân vật truyền kỳ, một tên tội phạm nổi đình nổi đám nhận ra mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều, Khương Khoa chỉ vẻn vẹn thông qua mấy câu đã có thể đoán ra thân phận của hắn, đủ để thấy tên này thật sự rất thông minh.
“Ha ha… Không phủ định chính là đúng rồi chứ gì?” Khương Khoa cười ha ha: “Lúc ở tiệm sửa xe, tôi nghe thấy có người gọi anh là tổ trưởng Triệu; lúc anh nói chuyện lại không mang khẩu âm Diệu Danh, nên anh không phải là người địa phương; mặt khác, lúc tôi bị các anh bắt lại, có người còn gọi anh là đồng chí cảnh sát điều tra đặc biệt…”
“Có điều, lúc ấy đúng là tôi không nhớ ra được…” Khương Khoa cung kính khoát tay áo với Triệu Ngọc: “Hóa ra anh chính là Triệu Ngọc vô cùng nổi tiếng kia! Trí nhớ của tôi đúng là kém, tôi có xem ảnh của anh trên ti vi và báo chí, thế mà lại không nhận ra anh…”
“Cho nên, bị tôi bắt được, anh không mất mặt đâu!” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Có rất nhiều tội phạm ước mong có thể bị tôi tự tay bắt lấy, nhưng mà tôi chê cấp bậc của bọn họ quá thấp, cho nên lười đi bắt đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây