“Thôi xong rồi, chiếc xe đổi màu kia đã được tìm thấy trên đường cao tốc…” Đội phó Cận Vạn tiếc nuối nói cho Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu: “Nhưng mà bên trong không có gì cả! Tên Khương Khoa này thật đúng là thần kỳ mà, giữa ban ngày ban mặt mà có thể đùa cợt chúng ta như vậy!”“Tôi chỉ là không hiểu, bọn chúng không sợ sẽ bị người khác nhìn thấy sao? Nếu như chờ tới buổi tối thì chẳng phải càng chắc ăn hơn sao?”
“Hẳn là do vấn đề ở tuyến đường! Khương Khoa buộc phải lựa chọn gây án ở chỗ này, lựa chọn thời gian này để gây án thì tất nhiên phải có nguyên nhân của hắn ta rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Đội phó Cận, tôi thấy các anh nên dời sự chú ý tới mấy chiếc xe khả nghi khác đi! Điều tra xem có chiếc xe nào tiếp xúc với mấy chiếc Ford kia không! Tôi cảm thấy kế hoạch càng lớn thì chỗ sơ hở sẽ càng nhiều. Khương Khoa tạo ra một bàn cờ lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có chút sơ hở nào sao?”
“Vâng vâng vâng…” Cận Vạn gật đầu: “Bên phía đội trưởng Phương đã dốc toàn lực để tra tìm rồi! Ừm… Chúng ta… chúng ta cũng sắp đến nơi rồi nên…”
Vừa nói, Cận Vạn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, bọn họ đã chạy tới đường quốc lộ rồi.
Xe sắp tới nơi, nhưng tất cả suy nghĩ của Triệu Ngọc dường như đều bay tới vụ cướp. Hắn nhíu mày lại, tập trung suy nghĩ, nhưng lại phát hiện ra hình như có điểm nào đó rất bất thường!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây