“Chiêu này thật sự quá độc!” Nhiễm Đào gãi đầu nói: “Trương Tỉnh Phong cung cấp tình tiết mới của vụ án, chẳng khác nào đã dẫn tới một vụ án khác, cho nên cảnh sát phải lập hồ sơ điều tra. Mà chúng ta lại lợi dụng đặc quyền của tổ điều tra đặc biệt của chúng ta là có thể giữ Hàn Khoan thêm 72 tiếng đồng hồ nữa!”“Cho nên, chúng ta phải sử dụng 72 tiếng này thật hợp lý!” Triệu Ngọc nói: “Không hy vọng có thể phá được vụ án ngay, nhưng ít nhất phải tìm được bằng chứng có giá trị hơn! Như vậy thì chúng ta mới có thể giữ người lại một cách đường đường chính chính được!”
“Hừ! Còn dám không biết xấu hổ mà nói dõng dạc như thế, suýt nữa là em đã tin trò vớ vẩn của anh rồi!” Miêu Anh liếc Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc à, đến bây giờ, em mới hiểu được lưu manh có văn hóa đáng sợ đến mức nào đấy!”
“Ha ha…” Mọi người mỉm cười, còn Thôi Lệ Châu thì cười khúc khích.
“Cô cười cái gì mà cười hả?” Triệu Ngọc tức giận trừng mắt nhìn Thôi Lệ Châu: “Đúng là tôi nhìn nhầm người rồi! Ban nãy, cô không thấy tôi nháy mắt ra hiệu với cô à? Tại sao có thể nói hết mọi chuyện ra như thế chứ?”
“Ha ha…” Thôi Lệ Châu cười giòn hơn, xem ra vừa rồi cô ta đã cố ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây