“Này!” Miêu Anh uống hết cốc sữa đậu nành, lau miệng nói: “Triệu Ngọc, anh cười ngây ngô gì thế? Hại em chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa đây này!”“Đúng đấy, tổ trưởng…” Tăng Khả hỏi: “Có phải anh nghĩ ra cái gì rồi không? Chi bằng nói ra để mọi người cùng nghe…”
“Không…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Không có gì… Chỉ là nghĩ tới một chuyện vô cùng hoang đường mà thôi! Đúng rồi, Tăng Khả, tôi có đọc thông tin của Hàn Khoan, trước đây Hàn Khoan đã học trường gì? Có học ở vùng khác không?”
“Có!” Ngô Tú Mẫn đã đọc kĩ tài liệu, trả lời: “Bởi vì cha mẹ ông ta đều là nhân viên lâu năm của công ty dầu khí nên ông ta được tài trợ một suất đi học, cho nên sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, ông ta liền học trường kỹ thuật ở Diệu Danh, hình như học ở đó năm năm. Sau khi trở về, ông ta không những được đảm bảo phân công công việc mà còn được bố trí làm nhân viên kỹ thuật”
“Nhưng sau khi trở về, Hàn Khoan làm ở công ty dầu khí không bao lâu thì từ chức. Nghe nói bởi vì một tác phẩm của ông ta đã được xuất bản nên từ đó về sau, ông ta liền trở thành tiểu thuyết gia toàn thời gian” Ngô Tú Mẫn lại nói tiếp: “Chính vì thế, ông ta và cha mẹ đã cãi nhau ầm ĩ một trận. Nhưng ông ta đã quyết tâm rồi nên cha mẹ cũng không còn cách nào khác”
“Diệu Danh… Diệu Danh…” Triệu Ngọc tập trung suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Diệu Danh chắc cũng ở tỉnh Đồng Giang rồi, chỗ đó… cách Bắc Thiên khá xa…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây