“Wow, tôi còn tưởng rằng rất ngầu cơ…” Nhiễm Đào nhìn quyển “11 cách giết” kia, phát biểu ý kiến đầu tiên: “Hóa ra lại là một thứ cũ rích như vậy… Bản thảo này đúng thật là có tuổi rồi! Viết văn cứ như một đứa trẻ con ấy!”“Là dùng giấy viết bản thảo để ghép vào hay là…” Tăng Khả cầm lên lật hai trang, nói: “Giấy viết bản thảo này có số tuổi không chừng còn lớn hơn cả tôi đấy nhỉ?”
Triệu Ngọc cầm bản thảo trong tay, thấy quyển bản thảo này đúng thật là dùng loại giấy kẻ caro màu xanh biếc hồi những năm chín mươi và đóng thành sách, phương pháp đóng sách cũng là phương pháp đóng đinh đơn giản nhất.
Bởi vì từ ngày xưa nên bìa sách và mép sách đều đã ố vàng, đúng là mang đầy hơi hướm xưa cũ.
“Ôi trời ơi…!” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Chỉ là một thứ sơ sài nhỏ bé như thế mà có thể khiến cho Tạ Đồng Quốc giết bốn người sao? Nói ra, ai tin chứ?”
“Tội trong lòng người!” Triệu Ngọc lật xem bản thảo, nói: “Cùng cảnh ngộ là một chuyện, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau! Sách không phải là nhân tố chủ yếu, mấu chốt vẫn là cảnh ngộ bất hạnh mà Tạ Đồng Quốc gặp phải, khiến gã sinh ra đồng cảm với quyển sách này, thậm chí coi nó như nơi ký thác tinh thần! Thật ra, đây chưa chắc không phải là một biểu hiện của sự cô độc đâu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây