“Này cô nhóc kia, nếu cô tìm không ra manh mối thì tôi cũng không trách cô đâu!” Triệu Ngọc và Miêu Anh đã bước vào đại sảnh khách sạn, hắn giận dữ nói với Thôi Lệ Châu: “Nhưng cô mà nói lung tung thì cô sai rồi đấy!”“Không… Không phải đâu! Bằng kinh nghiệm rèn luyện hằng ngày, tôi tuyệt đối sẽ không tính sai đâu!” Thôi Lệ Châu vẫn hưng phấn mà nói: “Sếp ơi, hôm nay sau khi chúng ta tách ra, tôi đã đi dạo lung tung khắp thành phố Hoàng Kim và phát hiện ra những nơi mà trước đây cha tôi thường đến để mua thông tin đều không còn nữa, thật đúng là cảnh còn người mất mà!”
“Cho nên tôi đành phải đi tới trường học, trường tuy rằng không có thay đổi gì nhưng tôi nghe ngóng một ngày mà vẫn không thấy có chuyện học sinh tự sát, cho nên tôi cảm thấy có thể nguyên nhân dẫn đến vụ án giết người hàng loạt này không phải vì bạo lực học đường giống như tiểu thuyết mô tả!”
“Ừm… Cô có thể nói trọng điểm một chút không?” Thấy Miêu Anh đang tựa sát vào di động để nghe, Triệu Ngọc vội vàng thúc giục: “Tôi còn có chính sự phải làm đấy!”
“Được được được” Thôi Lệ Châu ngay lập tức đổi giọng, nhanh chóng nói: “Anh còn nhớ rõ hiện trường vụ án giết người thứ ba không? Chính là người bị điện giật mà chết ấy?”
“Có… Sao thế?” Triệu Ngọc nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Lối suy nghĩ của cô bay nhảy quá đấy”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây