“Tại sao… tại sao lại có thể như vậy…” Nghe thấy tin tức mà Ba Thần mang đến, Cục phó Trương Khánh ngồi phịch xuống bàn, ông ta là Cục phó Cục Cảnh sát, một vụ án lớn như vậy xuất hiện ở thành phố Hoàng Kim thì ông ta làm sao có thể bình tĩnh cho được?Hơn nữa, nếu như những lời mà Hàn Khoan nói không sai thì chẳng khác gì cảnh sát thành phố Hoàng Kim đã phán đoán sai lầm cả ba vụ án chết người lúc trước. Nếu như bị cấp trên truy tra trách nhiệm thì ông ta đương nhiên khó mà chối bỏ sai lầm được.
“Trưởng phòng Ba” Miêu Anh đã nhìn ra người hiểu biết nhất trong Cục Cảnh sát lại chính là vị trưởng phòng hậu cần tướng mạo thật thà này, vì vậy cô liền hỏi Ba Thần: “Những lời vừa rồi, anh cũng đã nghe thấy hết, tôi hỏi anh, ngoài thi thể vừa được phát hiện ra thì những thi thể khác bây giờ thế nào rồi?”
“Chuyện này…” Ba Thần tiếc nuối trả lời: “Tôi vừa mới kiểm tra xong, tất cả đều đã bị đem đi hỏa táng rồi!”
“Các anh… đúng thật là…” Hiển nhiên, Miêu Anh cực kỳ bất mãn với cách làm việc của cảnh sát Hoàng Kim, trên mặt đã lộ ra vẻ tức giận.
“Được rồi!” Nhưng đầu óc Triệu Ngọc lại khá tỉnh táo, hắn biết bây giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm, nhiệm vụ khẩn cấp hiện nay chính là phải tra rõ tất cả ngọn nguồn thì mới có thể “đúng bệnh hốt thuốc”.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây