“Trời ơi, không phải tôi đã dặn dò anh rồi sao, cán bộ Trần!” Thông qua điện thoại, Triệu Ngọc đang nói chuyện với nhân viên liên lạc Trần Trác: “Nhất định phải để Đại Hanh tránh xa nhà vệ sinh công cộng, con chó này của tôi cái gì cũng tốt, nhưng lại có một tật xấu là thích ngửi phân… Có điều, anh cứ yên tâm, nó chỉ ngửi thôi chứ không ăn! Hơn nữa, nếu như nó không thích anh thì sẽ không dẫn anh đi ngửi…”Thì ra, bởi vì Triệu Ngọc phải đi xa, lại không kịp chạy về Tần Sơn, cho nên không thể làm gì khác hơn là giao con chó Đại Hanh lại cho nhân viên liên lạc Trần Trác, nhờ trông nom nó.
“Trời đất” Trần Trác vô cùng không tình nguyện nói: “Người anh em à, con chó lớn nhà anh không chỉ có mỗi sở thích ngửi phân mà còn thích nhất là ăn gà nữa đấy! Ngày hôm qua, thiếu chút nữa nó đã cắn chết con gà trĩ nhà hàng xóm của tôi rồi! Nguyên cả con gà quay mà nó còn có thể ăn đến mức ngay cả mẩu xương cũng không còn dư lại nữa!”
“Được rồi, được rồi, chút tiền đó thôi mà cũng tính toán với tôi!” Triệu Ngọc cười nói: “Chờ phá án xong, anh cũng có thưởng cơ mà? Được rồi, không nói linh tinh với anh nữa, bây giờ chúng tôi đã đến trạm rồi, đang chờ người đến rước đây! Có chuyện gì thì lát nữa nói tiếp nhé…”
Lúc Triệu Ngọc cúp điện thoại, Tăng Khả đã đi gặp nhân viên địa phương phụ trách đón tiếp tại trạm, người phụ trách tiếp khách đứng ở cửa chính là một người đàn ông trung niên tên là Trương Khánh. Người này tự giới thiệu rằng ông ta là cục phó kiêm trưởng phòng của Cục Cảnh sát huyện Hoàng Kim.
“Thất lễ quá!” Vừa thấy mặt, Cục phó Trương đã đầy áy náy giải thích với Triệu Ngọc: “Cục trưởng Lưu Sùng Mẫn của Cục Cảnh sát huyện chúng tôi vẫn còn đang họp ở bên Long Giang, sau khi nhận được thông báo thì đang chạy gấp trở về, nhưng đáng tiếc chuyến bay đã bị hoãn cho nên không kịp trở về để nghênh đón, mong các anh chị cảnh sát điều tra ngàn vạn đừng trách tội!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây