Một đường chạy về phía Bắc, chiếc Land Rover của Triệu Ngọc băng băng trên đường cao tốcBầu trời tối mờ không thể nhìn thấy rõ, dường như đang nổi lên một trận bão tuyết vậy. Xe cộ trên quốc lộ cũng thưa thớt, cả đoạn đường đều vắng vẻ, ngoài xe hơi ra, hầu như không nhìn thấy một bóng người nào ra ngoài làm việc cả.
“Nhiễm Đào, cậu bớt tranh cãi chút đi!” Triệu Ngọc vừa lái xe vừa nói với Nhiễm Đào đang ngồi ở phía sau: “Bây giờ cậu hãy tranh thủ ngủ một giấc, buổi chiều sẽ đến lượt cậu lái xe đấy!”
“Ài! Âu cũng là số mạng cả!” Nhiễm Đào bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay, tôi chẳng làm được gì nên hồn cả! Ngoài lái xe thì chỉ có dắt chó đi dạo!”
“Gâu gâu…” Đại Hanh đang ở trong cốp sau, dường như có linh tính mà sủa lên hai tiếng.
“Tiếc quá!” Ngô Tú Mẫn oán hận nói: “Dựa vào báo cáo theo dõi lúc sáng, bệnh tình của Lưu Thải Vân đã ổn định rồi! Chỉ cần khuyên nhủ là có thể biết được toàn bộ chân tướng! Tôi lo là những người từ Cục tỉnh đó không biết vụ án, chẳng may lại nói ra mấy lời kích thích Lưu Thải Vân, chỉ sợ…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây