“Lúc tôi siết chết Quách Nhất Hàng rồi, trong đầu đã trống rỗng” Đậu Tự Lực tiếp tục giải thích quá trình gây án của mình: “Bản thân tôi cảm thấy cậu ta không yếu ớt đến mức đó, tôi chỉ muốn làm cậu ta ngất đi mà thôi! Lại không ngờ rằng… không lẽ cậu ta có bệnh tim?”Nói đến đây, Đậu Tự Lực vô cùng bất đắc dĩ vươn tay ra, ý muốn xin Ngô Tú Mẫn thêm điếu thuốc thứ ba.
“Lúc thấy cậu ta đã chết rồi, tôi hơi bối rối, không biết nên làm gì cả… chúng tôi đã đánh nhau rất kịch liệt, cậu ta còn cào rách cổ tôi nữa! Trên người cậu ta sẽ có tế bào biểu bì của tôi, trong móng tay cũng sẽ có ADN của tôi, nếu như nghiệm xác, tất nhiên sẽ tra ra được tôi rồi”
“Cho nên… lúc ấy, tôi đành phải đi xử lý thi thể của cậu ta trước, sau đó mới ngụy trang thành mất tích, chỉ cần mọi người không tìm thấy được thi thể của cậu ta thì tôi đã có thể thoát tội rồi”
“Ai ngờ, khi chuyển thi thể của cậu ta đi, tôi nhìn thấy điện thoại di động của cậu ta, mà màn hình lúc đó vẫn còn sáng đèn, hẳn là vừa mới nhận được tin nhắn”
“Tôi lo những tin tức kia sẽ gây bất lợi cho mình cho nên tôi liền mở ra xem. Ừm… điện thoại di động dùng mở khóa bằng vân tay vì thế tôi mở nó ra rất dễ dàng! Mà kết quả…” Đậu Tự Lực rít một hơi thật dài, dường như có thể hút hết toàn bộ làn khói kia vậy. “Kết quả, tôi phát hiện ra một chuyện khiến tôi kinh ngạc”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây