“Mấy năm gần đây, trạng thái tinh thần của mẹ tôi vẫn luôn không ổn định!” Đậu Tự Lực bụm mặt nói: “Tính tình cũng trở nên nóng nảy, dễ cáu gắt! Nhất là… là khi vừa nghe tới chuyện liên quan tới vụ án hải đăng năm đó, tâm lý của bà vô cùng bất ổn! Bà rất sợ mọi người biết mình chính là Lưu Thải Vân năm đó! Ừm…”Nói tới đây, lại có mồ hôi chảy xuống trên gò má của Đậu Tự Lực, chứng tỏ trạng thái tinh thần của anh ta cũng rất không ổn định. Thấy vậy, Ngô Tú Mẫn lại gọi người mang thêm cho anh ta một điếu thuốc.
“Cảm… cảm ơn!” Đậu Tự Lực châm lửa xong, lúc này mới thoải mái hơn rồi nói tiếp: “Thật ra thì tôi cũng thấy rất khó hiểu! Từ sau khi rời khỏi gia trang nhà họ Đậu, chúng tôi đã đi qua rất nhiều thành phố, nhưng cuối cùng mẹ tôi vẫn khăng khăng quay trở về Khúc Lương!”
“Nhưng mà cũng rất may, chuyện đã qua nhiều năm rồi, mẹ tôi lại không có thân thích họ hàng gì, mà bề ngoài cũng đã thay đổi không ít, cho nên không còn ai có thể nhận ra bà nữa!”
“Ài!” Đậu Tự Lực lại thở dài một hơi rồi nói: “Sau khi ly hôn, cuộc sống vốn coi như cũng được ổn định, ít nhất không cần phải nghe tiếng gây gổ, cãi vã mỗi ngày của vợ và mẹ tôi nữa! Chỉ là… hơi nhớ con! Ài… Đường đường một đội trưởng đội cảnh sát, mà lại… Ài…”
Nghe thấy Đậu Tự Lực lan man, Ngô Tú Mẫn vẫn không có ý định lên tiếng thúc giục, cuối cùng, sau một hồi nhẫn nại thì Đậu Tự Lực mới nói vào vấn đề mấu chốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây