“Không! Không thể nào! Anh nói bậy!” Đậu Tự Lực chỉ vào Triệu Ngọc mà mắng: “Khẳng định đây là giả! Là do các người sắp đặt ra!”“Một lần là trúng!” Không ngờ, Triệu Ngọc lại hát lên một câu ca, sau đó châm chọc nói: “Thật là thế sự vô thường! Hai vợ chồng người canh giữ tháp sống ở trên đảo nhiều năm như vậy nhưng chẳng sinh được một đứa con nào, lại không ngờ tới, Thái Hạng Bân chỉ mới tới một lần đã trúng rồi!”
“Ha ha, mặc dù người này đã không còn sống nữa! Có điều, có lẽ ông ta vẫn có thể nhắm mắt được nhỉ? Dù sao thì cũng đã có người kéo dài huyết mạch cho mình rồi còn gì!”
Lời nói của Triệu Ngọc cực kỳ thâm độc, Đậu Tự Lực sắp điên lên, chỉ vào Triệu Ngọc mà mắng to: “Khốn kiếp, mày chính là một tên vô cùng khốn kiếp! Nếu mày còn dám nói bậy thì tao chắc chắn sẽ khiến mày phải trả giá lớn! Cục trưởng Vương, Cục trưởng Vương!” Anh ta lại gào to lên với Vương Thành Cương: “Bọn chúng hãm hại tôi! Nhất định tài liệu này là giả!”
“Chuyện này…” Vương Thành Cương nhíu mày lại, ánh mắt vẫn cẩn thận kiểm tra tài liệu trong điện thoại của Triệu Ngọc, dường như nhận ra cái gì, lại dường như có điều gì khó nói.
“Này! Làm ơn động não đi cho tôi, tôi làm giả tài liệu này thì có ích lợi gì chứ? Chuyện này đâu phải là chứng cứ quan trọng liên quan tới vụ án mạng? Điều tôi quan tâm chỉ có tên hung thủ giết người mà thôi, cần gì phải quan tâm anh là con của ai chứ? Hừ!” Triệu Ngọc xấu xa nói: “Có điều, tôi cũng rất buồn bực đấy, các anh thử nghĩ xem, rốt cuộc đứa trẻ là con của ai, trong lòng người làm mẹ ắt hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết chứ nhỉ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây