Trong video trên điện thoại di động của Triệu Ngọc bất ngờ xuất hiện một bà lão khoảng sáu mươi tuổi, bà lão đang than trời trách đất, nghẹn ngào khóc rống, nhìn về phía ống kính mà hô to: “Người là do tôi giết! Do tôi giết cả! Hu hu… Không hề liên quan đến con trai của tôi đâu, các người hãy thả nó ra đi, thả nó ra, hu hu hu…”Trong video, ngoại trừ tiếng khóc của bà lão ra còn thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chó sủa nữa, rất rõ ràng là con chó Đại Hanh cũng đang có mặt ở đó.
Triệu Ngọc cũng không đợi video được phát xong liền quát lên, âm thanh chấn động như sấm: “Đậu Tự Lực! Lưu Thải Vân – mẹ anh chính là đồng bọn của anh, vụ án giết người động trời trên hòn đảo hoang là do hai mẹ con anh hợp tác làm ra! Bà ta đã nhận hết tội rồi, anh còn gì để nói nữa không?”
“Không… không thể nào!!! Tại sao… Tại sao lại có thể như vậy được?” Đậu Tự Lực kích động lui ra phía sau hai bước, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống. Mái tóc của anh ta vốn luôn bết lại nay cũng vô lực rũ xuống, dường như đang sắp sụp đổ vậy.
“Hừ! Anh cho rằng anh là đội trưởng đội cảnh sát là có thể giấu giếm được mọi thứ sao?” Triệu Ngọc cười lạnh: “Muốn chơi với tôi sao, anh còn non lắm! Không ngờ tới chứ gì? Tôi đã đoán ra được Lưu Thải Vân chính là đồng bọn của anh từ lâu rồi, cho nên cũng đã phái người đến nhà anh, nói rõ lợi và hại của chuyện này, sau đó bà ta đã thừa nhận hết tội lỗi rồi!”
Nghe lời nói của Triệu Ngọc tuy lý lẽ rất chính đáng, vần và điệu kết hợp nhuần nhuyễn, nhưng lại thầm giở thủ đoạn chẳng theo quy tắc bình thường nào. Hóa ra, trong lúc Triệu Ngọc và Đậu Tự Lực tranh cãi nãy giờ, Tăng Khả bên cạnh không hề nhàn rỗi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây