“Lão đại, lão đại!” Trong điện thoại, Nhiễm Đào kích động nói: “Tôi đang ở gia trang nhà họ Đậu rồi, thân thích của nhà họ không nhiều lắm, tôi chỉ tìm được vài người hàng xóm cao tuổi mà thôi”“Bọn họ nói cho tôi biết rằng lúc Đậu Tự Lực còn rất nhỏ đã cùng mẹ anh ta rời khỏi nhà đi đâu đó! Không bao giờ trở lại gia trang nhà họ Đậu nữa!”
“Hả? Rời khỏi nhà đi? Còn với mẹ nữa? Không phải cha mẹ Đậu Tự Lực đều mất cả rồi sao?” Triệu Ngọc tò mò.
Có thể là vì nghe được tiếng của Triệu Ngọc, trong điện thoại bắt đầu truyền đến hai tiếng chó sủa, sau đó mới nghe thấy Nhiễm Đào tiếp tục nói: “Mấy người hàng xóm đều nói như vậy, rằng mẹ của Đậu Tự Lực là vợ kế. Năm đó, trong thôn có người tên là Đậu Hữu Lâm, người này mới để tang vợ không lâu đã cưới mẹ của Đậu Tự Lực làm vợ kế rồi”
“Hơn nữa, bọn họ cực kỳ chắc chắn Đậu Tự Lực là do mẹ anh ta mang tới, chứ không phải là con trai ruột của Đậu Hữu Lâm, anh ta chỉ theo họ của ông ta, tên lúc đó là Đậu Hải Sinh”
“Nhưng mà nhân duyên của tên Đậu Hữu Lâm này không được tốt lắm, vừa nghèo vừa lười, thân thích không nhiều cho nên người ngoài biết rất ít chuyện nhà bọn họ”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây