“Khoan khoan khoan… Lãnh đạo, lãnh đạo, cẩn thận, cẩn thận một chút…” Dưới ngọn hải đăng, đội trưởng Đậu Tự Lực mới vừa nghe tin thì chạy tới kéo lại Triệu Ngọc mà khuyên can: “Anh đang muốn làm gì vậy hả? Ngọn hải đăng kia được mệnh danh là tháp nghiêng Piza, nó có thể đổ sụp xuống bất kỳ lúc nào đấy!”“Ừm…” Tăng Khả sờ đầu, sửa lại: “Là tháp nghiêng Pisa cơ mà?”
“Tổ trưởng, cậu hãy nói rõ với chúng tôi được không? Rốt cuộc cậu đã phát hiện ra cái gì? Chẳng lẽ, cậu nghi ngờ bên trong ngọn hải đăng có thứ gì đó?” Ngô Tú Mẫn cũng cau mày lắc đầu.
“Không thể nào!” Đội trưởng Đậu vội vàng khoát tay: “Sau khi xảy ra án mạng, tôi đã phái người lục soát toàn bộ ngọn hải đăng này rồi! Hai lần!” Đậu Tự Lực nói: “Những người mà chúng tôi phái đi đều là nhân viên chuyên nghiệp, bên ngoài cũng đã lục soát một lần rồi, cho nên không thể nào xảy ra sơ sót cả! Tôi cũng đã mang cảnh khuyển đến đánh hơi, nhưng nó cũng đâu phát hiện ra thứ gì?”
“Anh có chắc là đã lục soát kỹ càng hết chưa?” Nghe đến đây, Triệu Ngọc mới hỏi một câu, dưới chân lại không hề có ý định dừng lại mà đi thẳng đến ngọn hải đăng.
“Chắc chắn! Vô cùng chắc chắn!” Đội trưởng Đậu thề thốt: “Lãnh đạo, nếu không thì đợi đến khi trời vừa sáng, tôi lại phái người đến lục soát lần nữa, ngay cả mặt đất bên dưới hải đăng cũng đào lên luôn, có được không? Nhưng buổi tối như thế này thì không được, ngọn tháp này rất nguy hiểm! Nếu anh chẳng may có sơ suất gì, chúng tôi sao mà đảm đương nổi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây