“Vậy thì phải xem anh nghĩ như thế nào rồi, anh cảnh sát!” Lý Thiến lại hút một hơi thuốc lá thật sâu, cô ta nhắm chặt đôi mắt lại, nét mặt lộ vẻ say mê nhưng lại lạnh nhạt: “Tôi thừa nhận vết nhơ của tôi không ít hơn những người đó, nhưng mà… trên một góc độ nào đó mà nói thì tôi cũng là người bị hại! Tôi bị thực tế tàn khốc này bức bách thành ra như vậy, tôi chỉ muốn cuộc sống của mình tốt hơn một chút…”“Cô có thể… nói cụ thể hơn không?” Triệu Ngọc thẳng thắn hỏi: “Tôi đồng cảm với cảnh ngộ của cô, nhưng tôi càng muốn biết sự thật hơn!”
“Để có thể đóng phim, tôi đã giới thiệu các cô gái cho những nhân vật lớn kia, tôi cũng là một má mì!” Lý Thiến vung tay ném điếu thuốc chỉ mới hút được vài hơi xuống biển: “Tôi đã từng ức hiếp người mới, cũng từng ngáng chân diễn viên khác, từng làm kẻ thứ ba, từng phục vụ người giàu có, tôi còn là một kẻ nghiện ngập! Vết nhơ của tôi, anh xòe bàn tay ra cũng đếm không hết. Thế nào? Lần này hài lòng chưa, anh cảnh sát?”
“Việc này…” Triệu Ngọc nghẹn họng bởi lời nói của Lý Thiến.
“Nhưng mà…” Lý Thiến quay lại nói: “Hung thủ không giết tôi. Tôi vẫn còn sống, điểm đặc biệt này chính là sự thật…”
Nói xong, Lý Thiến hít một hơi thật sâu. Sau đó kéo cánh cửa ra, quay trở lại phòng làm việc…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây