“Đúng, kết cục là như vậy” Ở trên máy bay, Ngô Tú Mẫn kể lại một ít tình tiết quan trọng của “And then there were none” cho Triệu Ngọc nghe: “Đến cuối cùng, mười người không chừa một mống! Thật ra thì… tất cả, tất cả những chuyện đó đều do một tay vị chánh án kia bày ra, hắn dùng cái chính nghĩa mà hắn tự cho là đúng để xét xử những người đó!”“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu: “Câu chuyện này đúng là rất đáng đọc, nhưng tôi cứ tưởng rằng vị chánh án kia sẽ có một đồng bọn nữa chứ! Một lão già muốn giết chết nhiều người như vậy, còn phải căn cứ theo lời bài đồng dao, thủ pháp giết người cũng phải tuân thủ theo thứ tự, độ khó không thấp đâu!”
“Ông ta đã lợi dụng nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người!” Ngô Mẫn Tú nói: “Thật ra thì chỗ hay nhất trong tác phẩm này của Agatha Christie chính là bắt trúng tội ác sâu thẳm trong lòng mà mỗi người đều muốn che giấu, những người đó vì bị vạch trần tội lỗi nên tâm tính đã sớm xảy ra biến hóa, bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, vì thế mới bị vị chánh án kia có cơ hội bắt được yếu điểm mà lợi dụng!”
“Ừ, có lý lắm, mặc dù nó chỉ là một quyển tiểu thuyết, nhưng đã thành công tạo được ấn tượng sâu sắc cho người đọc!” Triệu Ngọc thở dài nói: “Chỉ mong vụ án này đừng biến thành phiên bản của ‘And then there were none’!”
“Không phải, không phải không có ai còn sống, vẫn có người sống sót…” Lúc này, Tăng Khả bỗng cầm điện thoại di động mà nói với Triệu Ngọc và Ngô Mẫn Tú: “Em vừa mới nhận được tài liệu từ trợ lý Trần gửi tới, đây là tình tiết mới nhất của vụ án, họ đã phát hiện ra người còn sống trên đảo!”
“Con bà nó…” Triệu Ngọc không nhịn được mắng: “Đang ở trên máy bay mà sao cậu lại có thể nhận được tin tức thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây