“Adi đà phật…” Bước đến cửa nhà hàng, Triệu Ngọc run run làm cho bông tuyết trên người rơi xuống, ở trong nội tâm yên lặng khẩn cầu: “Đại ca hệ thống à, vụ án thi thể nữ không đầu đã chấm dứt rồi, mày cũng phải đối xử với tao tốt một chút đi chứ. Đừng có bắt tao phải tiếp nhận mấy cái vụ án khó nhằn như vậy, tao thật sự, thật sự đã sức tàn lực kiệt rồi đó. Hay là… mày sắp xếp cho tao mấy vụ như, anh hùng cứu mỹ nhân các kiểu đi, để cho tao được thả lỏng một chút…”Cầu nguyện một lúc lâu, Triệu Ngọc mới an tâm mà đi vào bên trong, vừa vào đã thấy nội thất xa hoa lộng lẫy, vô cùng tao nhã, bao quanh bàn ăn là chiếc ghế sofa lưng cao màu đỏ, là kiểu phòng riêng nửa mở.
Phục vụ ở đây rất nhiệt tình tiếp đón Triệu Ngọc, nhưng mục đích của hắn cũng không phải là tới đây ăn cơm, hắn dựa vào định vị chỉ thị trên màn hình di động, thuận lợi tìm được một bàn ăn bốn người, nói với nhân viên là đang chờ bạn tới rồi ngồi xuống.
Vào lúc này, vẫn còn thời gian trước khi phó bản Kỳ Ngộ tiếp theo xảy ra, Triệu Ngọc cảm thấy ngồi yên như vậy cũng không hợp lý cho lắm, bèn gọi phục vụ đem cho hắn một bình trà.
Ban nãy ở bữa tiệc, mặc dù chỉ uống sâm banh, nhưng Triệu Ngọc bên này cụng một ly, bên kia cụng một ly, quanh đi quẩn lại phải uống cũng khá nhiều. Hơn nữa, mấy ngày này hắn cũng không được nghỉ ngơi tử tế, giờ phút này chỉ cảm thấy cả cơ thể lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Uống vài ngụm nước, đầu mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại.
Thế nhưng, bàn ăn trong nhà hàng này cũng không ngăn nổi mấy vị khách không biết phải trái. Bọn họ lớn tiếng hét to, giúp nhau rót rượu, liên tục cười ha ha, làm cho Triệu Ngọc không tài nào bình tâm lại được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây