“Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi” Nhiễm Đào vừa nói vừa chỉ vào cửa sổ: “Tôi biết ngay mà, ngoài kia trời đang tối lắm, thể nào cũng sẽ có tuyết rơi!”“Tuyết đầu mùa sao! Đến cũng rất đúng lúc!” Triệu Ngọc bước đến bên cạnh cửa sổ, đứng lại quan sát một lúc lâu. Hắn nói: “Nam Giang hình như rất ít khi có tuyết rơi? Hay là ông trời đang thay chúng ta tuyên bố kết thúc vụ án này, nếu vậy thì cách thức cũng quá đặc biệt chứ nhỉ?”
“Phải vậy không, tổ trưởng Triệu?” Tăng Khả đứng bên cạnh Triệu Ngọc nói sang: “Mẹ của Thôi Lệ Châu cũng vì tuyết rơi mà xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết đấy thôi! Em nghĩ, tỷ lệ tuyết rơi ở đây chắc chắn không thể nào so với các vùng ở phía Bắc!”
“Tổ trưởng Triệu… Thật ra, có chuyện này tôi vẫn không hiểu cho lắm?” Nhiễm Đào im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được phải nói.
“Chắc không phải do Lý Phi để xăng ở đó quá lâu đến mức không dùng được nhỉ? Rõ ràng tôi nhìn thấy ông ta đổ xăng lên người, rồi anh còn ném ông ta xuống, nhưng kỳ lạ là anh lại không bị làm sao? Tôi biết không nhất thiết anh phải bị chết cháy, nhưng ít nhất thì cũng phải có vài vết bỏng chứ?”
“Bà nội gấu nhà nó, cậu thật sự không thể quan tâm tới mấy thứ khác hay ho hơn sao?” Triệu Ngọc dùng thái độ chỉ trích phản bác lại Nhiễm Đào, sau đó lại lôi ra mấy cái lý do cũ rích của hắn:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây