“Nhìn xem… Cái ba lô này, trước đây hẳn là bị cất giấu trên trần nhà!” Ngô Tú Mẫn đầu tiên chỉ lên lỗ thủng trên trần nhà, sau đó mới chỉ chỉ một cái ba lô đã bị cháy sém một nửa nằm trên sàn nói: “Đồ vật bên trong túi…”Triệu Ngọc cẩn thận nhìn, chỉ thấy trong phòng lúc này toàn là màu trắng của bột chữa cháy, dưới lớp bột chữa cháy có một cái ba lô đeo lưng màu xanh lá cây bị ném ở nơi mà Lý Phi mới vừa muốn tự thiêu.
Triệu Ngọc hơi có chút ấn tượng, lúc ấy cái ba lô này bị Lý Phi đặt dưới chân, bởi vì trên bề mặt túi cũng bị dính xăng cho nên lúc đó nó cũng bị thiêu cháy theo.
Lúc này, Thôi Lệ Châu đang đứng bên cạnh chiếc ba lô cho nên lập tức móc đồ vật bên trong ra xem. Chỉ thấy trong túi đựng một ít vàng bạc châu báu, đồ cổ, ngọc khí, đủ loại trân bảo!
“Bà nội gấu nhà nó chứ!” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu khi nhìn những thứ này lại học theo điệu bộ của Triệu Ngọc mắng một câu: “Ông ta vậy mà lại dùng cái túi này chứa đồ vật, thật sự là khốn khiếp! Mọi người có biết không? Cái ba lô này là do cha tôi trộm được từ nhà của một người nào đó! Nhãn hiệu này gọi là Beagle Darren, là bản giới hạn của Italia đó! Ông ta cứ vậy mà đốt nó, lòng tôi đây…”
“Ừ…” Triệu Ngọc thở ra một hơi từ trong kẽ răng, lúc nãy, hắn thấy bộ dáng nghiêm túc của Ngô Tú Mẫn còn tưởng là trong phòng lại phát hiện ra thi thể gì đó chứ! Tỷ như một búp bê nhựa cây, thân thể con người bị mang đi làm vật thí nghiệm đại loại thế! Lại không nghĩ tới, chẳng qua là mấy cô gái này đã tìm thấy một bảo vật của Đào Hương mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây