Triệu Ngọc càng nghĩ càng kích động, Thôi Lệ Châu cũng như vậy, cô ta hấp tấp hỏi ông chủ lớn kia có biết hai người Thôi Phương Vũ và Đỗ Mạn Đình hay khôngNhưng mà ông ta lại lắc đầu liên tục, tỏ vẻ mình mù tịt.
“Chuyện này…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ông đã từng nghe chuyện Đào Hương trộm viên đá quý tại buổi triển lãm chưa?”
“Tôi nghe rồi, đương nhiên nghe, bộ mọi người không biết hay sao? Mấy ngày hôm trước trên báo đều đưa tin rồi đó!” Ông ta hưng phấn nói: “Không gạt mọi người, tôi cũng bí mật hỏi qua chuyện viên đá quý với lão Phi Thử Cao kia rồi! Cái đó gọi là… Ngôi sao Thái… cái gì ấy? Có điều là lão Cao kia không biết”
“Anh cảnh sát, tôi nói thật lòng, người thích sưu tầm lại không thiếu tiền như chúng tôi thì ai mà chả muốn lấy viên đá quý kia làm của riêng!” Ông chủ lớn này nói bằng một vẻ mặt vô cùng hớn hở: “Song, thường là những người có chút đầu óc đều không dám mua! Có hời đến cỡ nào cũng không mua! Viên đá quý đó giống như một trái bom hẹn giờ, ai chạm vào đều sẽ không tốt lành gì. Anh cứ yên tâm, tôi đây tuyệt đối rất tỉnh táo!”
Mấy lời nói này cũng không phải là giả, Triệu Ngọc suy nghĩ trong lòng, sở dĩ Đào Hương trộm viên đá quý kia là bởi vì có một người Ấn Độ nào đó có tiếng mua! Vấn đề là nếu không có người Ấn Độ kia thì viên đá này rất có thể vào tay ông ta. Đá quý đương nhiên không cần phải bán đi nhưng một khi cầm nó, tất nhiên sẽ rước họa sát thân vào người!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây