“Thị trường buôn bán đồ cổ ven sông bờ sông Bắc Hà đó! Đây là đồ ngọc của lão Cao, đúng rồi, là lão Cao bán cho tôi đó!” Gã ta chắp hai tay thở dài, nói với đội trưởng Tôn: “Ngài cảnh sát ạ, tôi chỉ là thích lưu giữ mà thôi chứ không biết di vật này có cái gì không đúng mà? Các ngài muốn tìm thì hãy đi mà tìm lão Cao đi!”Nghe được lời của ông ta, Triệu Ngọc ấn máy truyền tin, Tăng Khả ở chỗ khác nhận lệnh bắt đầu triển khai điều tra lão Cao kia.
Đồng thời đội trưởng Tôn cũng gật đầu với trợ thủ của ông, cùng đi điều tra lai lịch của mấy món đồ ngọc kia. Nếu lời ông ta là thật thì tên bán ngọc này rất có thể là một tên chuyên gia mua bán di sản văn hóa ở chợ đen.
“Ông đó, cũng đừng có ôm tâm lý may mắn trong lòng!” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên nói với ông ta: “Bây giờ là thời điểm nào rồi, chẳng lẽ ông còn muốn phủi tội sạch sành sanh sao? Ông làm như tôi đoán không ra vậy đó. Nơi này của ông có bao nhiêu món đồ nhập lậu, bao nhiêu món đồ khai quật, chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao?”
“Ơ… Này…” Ông ta không nghĩ tới cô gái trước mặt có thể phân biệt hàng thật hàng giả, ngay lập tức mặt xám như tro.
Triệu Ngọc thông minh đến cỡ nào cơ chứ, vừa thấy Thôi Lệ Châu nói trúng điểm dễ uy hiếp của ông ta liền nhanh chóng tranh thủ xuất ra võ vẽ lưu manh của mình. Hắn dùng tay nắm chặt ông ta, cúi người xuống, gằn giọng dữ dằn vừa nói vừa cười: “Ông chủ à! Nói với ông cái này nha, hiện tại ông có ba lựa chọn. Một, ông là một người mua vô tội, bị bọn buôn lậu đồ cổ bán cho, không cẩn thận mua vài món tang vật mà thôi. Đi về phạt tiền, đóng phạt là OK”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây