Vì để phòng ngừa bất trắc, đội trưởng Tôn huy động bốn xe cảnh sát và hơn mười cảnh sát điều tra! Tất cả số cảnh sát đó đều là trợ thủ đắc lực của ông, thân kinh bách chiến, dày gió dạn sương, kinh nghiệm phong phú, xử lý những chuyện như thế này đương nhiên không thể nói chơi. Đám người của Triệu Ngọc chỉ cần ngồi trong xe chờ đợi kết quả là được rồi“Tống Hiểu Viện!” Ngô Tú Mẫn nhớ tới tư liệu trên điện thoại: “Tốt nghiệp đại học Nam Giang. Cha mở bệnh viện tư nhân. Mẹ là giám đốc ngân hàng. Gia cảnh khá giả”
“Đúng rồi đấy!” Thôi Lệ Châu ở bên cạnh nói: “Người có thể là bạn học của Trương Tử Thần lẽ nào là người bình thường được? Cơ mà vòng tay hình rồng vô cùng xa xỉ, chắc chắn giá trên thị trường vượt qua con số ba trăm nghìn. Tôi cảm thấy Tống Hiểu Viện không phải tự mua, nhất định là ông lớn của cô ta mua cho!”
“Gì? Ông lớn của cô ta, cha Tống Hiểu Viện…” Đột nhiên Nhiễm Đào nhớ tới cái gì đó, vội nói: “Cha cô ả mở bệnh viện tư nhân, bệnh viện tư nhân đó? Cái này có thể liên quan tới việc xử lý thi thể không đây? Không phải ông ta vô cùng giỏi xử lý việc chống phân hủy thi thể sao?”
“Đệch! Não cậu chạy cũng được lắm!” Như thường lệ Ngô Tú Mẫn liếc hắn ta một cái: “Theo lời cậu thì giờ chúng ta có thể kết án rồi chứ nhỉ? Thủ phạm của vụ án thi thể nữ không đầu chính là cha của Tống Hiểu Viện? Viên đá quý đã ở trong két bảo hiểm của cha cô ta đúng không? Là ông ta lấy bảo tàng của Đào Hương sau đó thay bằng đầu người? Ha ha… Bản thân tôi cũng hy vọng mơ tưởng hão huyền của cậu thành sự thật đó, như vậy, chúng ta đã có thể… Gì…”
Ai ngờ Ngô Tú Mẫn đang chế giễu bỗng nhiên lại nhận ra điều gì đó. Cùng lúc đó nghe được lời này, Triệu Ngọc và cô nhìn nhau một cái, một giây sau, ngay cả Thôi Lệ Châu cũng im miệng luôn. Tất cả cùng mở to mắt nhìn nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây