“Không phải chứ? Sao cô lại biết được?” Nhiễm Đào ngạc nhiên nhìn Thôi Lệ Châu: “Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã biết gì? Rõ ràng trên người Đào Hương không có gì cả mà!”“Đúng vậy! Chính là vì cái gì cũng không có nên mới kỳ lạ! Mọi người xem…” Thôi Lệ Châu chỉ vào một ngươi tham quan khác trên video, nói: “Ngoài nhân viên làm việc ra, người khác hình như đều đeo thẻ tham quan đúng không?”
“Đúng, thật sự là không chú ý đến điểm này” Tăng Khả giải thích: “Đợt triển lãm di vật văn hóa đó lấy chủ đề con đường tơ lụa! Khách tham quan đã mua vé đều nhận được một thẻ tham quan có ý nghĩa kỷ niệm!”
“Vậy thì sao?” Nhiễm Đào vẫn chưa hiểu: “Thẻ tham quan lại không nhất định phải đeo trên cổ, ông ta cũng có thể nhét vào túi quần mà!”
“Camera ra vào cửa không tìm thấy Đào Hương… Lại không có thẻ tham quan, chứng tỏ ông ta và đồng bọn hoàn toàn không phải vào từ cửa ra vào!” Triệu Ngọc suy xét nói: “Ý của Lệ Châu có phải là bọn họ vào từ nơi khác không?”
“Chết tiệt, ông vua trộm này thật keo kiệt!” Nhiễm Đào thở dài: “Viên đá quý cũng bị ông ta trộm đi mất, thế mà ngay cả vé vào cửa cũng không nỡ mua sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây