Buổi chiều hai giờ mười lăm phút, tại Cục Cảnh sát thành phố Bách Linh, đại đội cảnh sát hình sựVì đã hẹn trước, Triệu Ngọc dẫn Thôi Lệ Châu lập tức tới văn phòng đại đội trưởng điều tra hình sự. Đại đội trưởng họ Tôn, năm nay năm mươi chín tuổi, mười chín năm trước, đúng là người này đã tự tay bắt Thôi Phương Vũ.
Bởi vì Triệu Ngọc đã làm rõ thân phận của mình sớm, nên đại đội trưởng Tôn này tất nhiên không dám chậm trễ, vừa vào phòng liền tự mình châm trà rót nước cho Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu.
“Ha ha, các lãnh đạo tới đây giờ này thật trùng hợp quá!” Đội trưởng Tôn cung kính nói: “Nếu tới chậm một tuần thì chắc tôi về hưu rồi! Tôi đã nghe các anh nói rồi, đó chính là vụ án hai mươi năm trước, lúc ấy, tôi còn đang đi làm ở đồn công an cơ!”
Vừa nói, đội trưởng Tôn lại khách sáo đưa điếu thuốc cho Triệu Ngọc, lại bị Triệu Ngọc từ chối khéo.
“Thôi Phương Vũ, tên này, tôi không nhớ được nhiều, nhưng người thì vẫn có thể nhớ rõ một ít” Đội trưởng Tôn ngồi vững xong, mới bắt đầu nghiêm túc nhớ lại: “Tôi nhớ rõ, tòa vừa mới phán chưa được bao lâu, ông ta đã vì bị bệnh tim mà được phóng thích, vừa mới đưa đi trị liệu nhưng vì cứu chữa không có hiệu quả mà qua đời!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây