Triệu Ngọc không đi kịp chuyến bay cuối cùng đến tỉnh Nam Giang, chỉ có thể chuyển sang xe lửa, đi suốt đêm hôm đó. Thật ra, tốc độ của xe lửa cũng tương đương với máy bay, bình thường chỉ cần ba tiếng là có thể đến nơi, hơn nữa cũng nhanh và rất tiện lợiLần này, Triệu Ngọc không dẫn theo thành viên trong tổ mà lựa chọn chỉ đi một mình. Hắn để thành viên trong tổ ở lại Tấn Bình đợi lệnh, tiếp tục điều tra tư liệu có liên quan đến hai vụ án.
Lúc này đã là nửa đêm 12 giờ khuya nhưng Triệu Ngọc vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, vẫn phải chờ nhận báo cáo mới nhất của Tăng Khả qua điện thoại.
“Tổ trưởng, em đã điều tra hộ tịch của Thôi Phương Vũ rồi, vợ của ông ta tên là Đỗ Mạn Đình, trên hộ tịch có ghi chép rằng năm xưa, hai người họ có sinh một cô con gái, họ tên là… Thôi Tịnh Hảo, sinh vào ngày 25 tháng 01 năm 1996. Hơn nữa, trên hộ tịch có ghi rõ rằng họ từng thay đổi hộ tịch, Thôi Tịnh Hảo là người bị mất tích!”
“À… Xem ra cô gái Thôi Tịnh Hảo này chắc là tên gốc của Thôi Lệ Châu rồi?” Triệu Ngọc thở dài.
“Tổ trưởng, em đã điều tra qua hồ sơ ghi chép ở đồn công an” Tăng Khả nói: “Sau khi Thôi Tịnh Hảo mất tích được khoảng mười năm thì bị cơ quan công an tuyên bố là đã tử vong!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây